Chương 1
Ta từ từ mở mắt, thầm mong tất cả chỉ là một giấc mơ, ta lại được nhìn thấy căn phòng ngủ quen thuộc, lại được trở về cái cảm giác vội vội vàng vàng rời nhà lao đến giảng đường, hòa vào dòng xe cộ đông đúc buổi sáng. Nhưng không, ta vẫn đang ở đây, trong gian lều tròn trống trải xa lạ, nằm trên chiếc giường gỗ cứng ngắt, cái gối tre khiến cổ ta mỏi nhừ. Bên ngoài, tiếng trống quân tập trận hối hả vang lên từng hồi, xa xa tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, một đoàn quân nữa lại vừa tập kết.
- Ngươi, đã tỉnh? Tay ngươi sao rồi? – Dung Cô Cô vén cửa lều bước vào, trên tay bưng một khay thức ăn.
- Đã không còn đau nữa. Cảm ơn… Đa tạ Cô Cô.
Ta tự chỉnh ngôn từ. Dung Cô Cô đặt chén cháo vào tay ta.
- Ngươi, tự dùng được chứ?
- Vâng… Cô cô.
Ta cầm chén cháo bằng tay trái, tay phải khó nhọc nâng chiếc muỗng từ từ đưa lên miệng.
- Hiếm có người nào may mắn được như ngươi. Rơi từ trên đỉnh núi xuống mà chỉ bị trật tay. May mà tướng quân nhà ta lòng dạ nhân từ, nhặt cái mạng ngươi mang về đây.
Vâng, ta cười khổ trong lòng, tay ta bị trật là do tướng quân nhà bà đó chứ. Bổn cô nương rơi từ trên đỉnh núi xuống mà vẫn bình bình yên yên đây. Nếu không phải do hắn… Ta càng nghĩ càng giận.
- Ngươi tự lo đi, lát nữa tướng quân trở về có thể sẽ hỏi đến ngươi đó.
Ta thoáng giật mình, rồi chợt nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-trieu-hoang-hau/1704691/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.