Chương trước
Chương sau
“Đúng rồi, Linh Nhạc sao hai người lại tới Mộ Tiên Sơn?” Phượng Minh nhìn về phía Linh Nhạc, lại chuyển hướng nhìn sang Thiên Âm bên cạnh.

Linh Nhạc ho khan hai tiếng, áng hồng trên mặt còn chưa kịp giảm bớt, vô tình lại như cố ý đứng chắn trước người Thiên Âm nói :”Chúng ta chỉ là vì tìm lưỡi gà của sáo Vô Ưu, mới tới lấy trúc trong rừng này”.

“Sáo Vô Ưu !” Phượng Minh kinh ngạc, nhìn về Thiên Âm phía sau.

“Sư tỷ đã truyền lại Vô Ưu cho ta.” Linh Nhạc trả lời.

Phượng Minh hiểu rõ cười cười, hơi bất ngờ, theo tính tình của Thiên Âm, không giống như có thể tùy tiện đem vũ khí bản mạng mà sư phụ để lại truyền cho người khác, trừ phi…

“Sư tỷ của đệ đối với đệ thật là tốt…”

Một câu nói lại khiến Linh Nhạc vui vẻ, vẻ mặt vừa đầy ý phòng bị, phút chốc đã rực rỡ ánh dương quang, khóe miệng đầy đắc ý cong lên: “Đó là đương nhiên, bởi vì nàng là sư tỉ của ta mà! Ta đây là sư đệ duy nhất, tất nhiên sẽ khác với mọi người rồi”.

Phượng Minh nhìn dấu bàn tay rõ ràng trên mặt y, ngữ khí thay đổi, có ý nói: “Đúng nha, đúng là không giống.”

Lần thứ hai Linh Nhạc lại đỏ mặt triệt để, quay đầu liếc mắt nhìn Thiên Âm, nàng cũng đang cúi đầu một cách không tự nhiên, mặt cũng đỏ bừng như y vậy, như cây đậu đỏ được trồng trước cửa nhà Nguyệt lão, khiến người ta xốn xang. Đột nhiên y lại xúc động muốn đem nàng trốn đi.

Có chút oán trách trừng mắt liếc Phượng Minh: “Phượng Minh tỷ!”

“Được rồi được rồi, không làm khó đệ nữa.” Phượng Minh cười khẽ lắc đầu, xoay người nhìn Diễn Kỳ ở sau lưng: “Không nghĩ tới, Linh Nhạc hôm nay cũng biết vì người khác mà đau lòng rồi.”

Diễn Kỳ không trả lời, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tức giận xoay người đi về phía trong rừng.

“Không phải muốn tìm gậy trúc sao, còn đứng ngốc ở đó làm gì.” Trên mặt không có chút ý cười, ngược lại lạnh đến rợn người.

Phượng Minh cứng đờ, quay đầu lại lúng túng cười với hai người, lúc này mới nhanh chân đuổi theo, vươn tay muốn kéo tay Diễn Kỳ lại, y đi cực nhanh, bàn tay rơi vào khoảng không, nàng đành phải chạy chậm đuổi theo.

“Sư tỷ, chúng ta cũng đi nhanh thôi. Nơi này quỷ dị quá, tỷ phải luôn bên ta đó.” Nói xong đã kéo tay của Thiên Âm.

Thiên Âm cười gật đầu, cùng nhau bước đi. Nhớ lại bộ mặt đen xì của Diễn Kỳ lúc mới rời đi, người này thật đúng là càng ngày càng khó hiểu. Nhưng bất kể y có kì quái thế nào đi nữa thì cũng không còn liên quan gì tới nàng nữa rồi.

Rừng trúc nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng mù mịt, có lẽ là bày trận pháp gì đó, thế nên mấy người đi chừng nửa canh giờ, mới tới trong rừng trúc.

Hỏi qua mới biết, Diễn Kỳ đi tìm Nguyệt Quang hoa trị liệu cho vết thương của Phượng Minh, mới đến Mộ tiên sơn này. Nguyệt quang hoa không thể nhìn thấy ánh mặt trời, tam giới cũng chỉ có nơi u ám này mới có thể tìm được.

Tất nhiên những điều này đều do Phượng Minh tiên tử nói, về phần Diễn Kỳ, từ lúc gặp mặt đã mặt đen, ngoại trừ thúc giục mọi người đi nhanh lên thì không nói gì thêm.

Tử ngọc trúc toàn thân sắc tím, lại trong suốt hoa lệ, trúc này do linh khí nuôi dưỡng mà thành, rất có linh tính. Chỉ là trúc trong khu rừng này vẫn chưa có linh thức, muốn lấy cũng không khó. Không giống Nguyệt quang hoa đã có linh thức.

Linh Nhạc dễ dàng lấy được một đoạn trúc tốt, nhưng tìm cả buổi cũng không thấy dấu vết của Nguyệt quang hoa.

“Nơi đây thực kỳ quái, rõ ràng yêu khí nồng nặc như vậy, nhưng sinh trưởng lại toàn là linh vật.” Linh Nhạc nói tiếp: “Yêu khí ngưng tụ thành khí áp, rõ ràng là có ý thức công kích, lại không cảm giác được sinh khí của yêu vật, cũng không thấy nửa con yêu vật nào.”

Thiên Âm nhớ lại khí áp lúc rơi xuống đất vừa rồi, trên mặt đất bị đốt cháy đen thành hố, lòng càng bất an. Giống như là có cái gì đó sắp xảy ra nhưng lại nghĩ không ra là cái gì.

Nàng muốn nhắc nhở mọi người, trước hãy rời khỏi nơi này đã rồi nói, lại nghe tiếng Phượng Minh vui mừng chỉ về phía trước nói: “Nguyệt quang hoa!”

Cách đó không xa, một đóa hoa trắng thuần như tuyết nở rộ. Thân hoa như sen, từng cánh lại tỏa ra ánh sáng như ánh trăng.

“Mọi người đợi ở đây, ta đi lấy.” Diễn Kỳ trầm giọng dặn dò, đi về phía trước. Vừa tiến bước, luồng yêu khí quen thuộc lại lao tới.

Thần sắc Diễn Kỳ thay đổi, nháy mắt phi thân lên, quả nhiên chỗ y vừa đứng đã bị đánh thành hố to. Y chau mày, không chịu từ bỏ, nhanh chóng tiến về phía nguyệt quang hoa.

Áp lực kia tiếp tục lao tới như ngăn trở, càng đến gần Nguyệt quang hoa, công kích kia lại càng dày đặc. Ngay cả ở ba người Thiên Âm đứng phía sau cũng bị lan tới.

Thiên Âm càng lúc càng bất an, nhìn hố to cháy đen trên mặt đất, cuối cùng nhịn không được tiến lên hai bước, nhìn kĩ. Cây cỏ trong chu vi hơn mười xích đều chết héo trong nháy mắt.

Đây là…

Thiên Âm lập tức có câu trả lời, xoay người thấy Diễn Kỳ đã đến bên cạnh nguyệt quang hoa, đang vươn tay hướng về phía hoa.

“Đừng đụng hoa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.