Chương trước
Chương sau
A Nguyên cười cười, "Công chúa nói đúng! Sắt Sắt này, đích thật là đã chết, cho nên mới không có cách nào buông tay, mà sau khi chết có linh, ước chừng cũng không chịu buông tay!"
Lê Hoán thở dài: "Đúng rồi, Tiểu Ấn Tử rốt cuộc là thái giám, lại lưỡng tình tương duyệt như vậy, có quốc pháp cung quy ở đây, cũng không cách nào còn sống làm phu thê. Sắt Sắt biết rõ trốn không thoát, liền tình nguyện ôm lấy hắn cùng xuống suối vàng. Phần nhân tình này, thật sự là cảm động trời đất!"
Đều là thái giám, hắn cũng có phần hiểu, tiếc hận mà lắc đầu thở dài không thôi.
A Nguyên nhấc chân đạp ghế đá trong đình, vỗ chân cười đến vui vẻ, "Lê tổng quản, chuyện xưa của bọn họ có cảm động trời đất không thì ta không biết, nhưng ta xem như nghe ra, ít nhất là cảm động đến ngươi rồi. Đáng tiếc......Chỉ là câu chuyện mà thôi! "
Lê Hoán nhìn nàng một thân nữ trang đẹp đẽ, thanh lệ cực kỳ, cử chỉ lại hào khí, không có chút nào nhu mị như ngày xưa, nhất thời bất chấp nàng nói gì, kinh hãi mà vội vàng dụi mắt, thiếu chút nữa tưởng rằng mắt mình có vấn đề.
Trường Nhạc công chúa cũng đã nghe ra ý trong lời nói của nàng, bề bộn đi qua cẩn thận kiểm tra, Lê Hoán cuống quít nói: "Công chúa, ở đây bẩn, cẩn thận làm ô uế váy."
A Nguyên cũng đã tiến lên chỉ cho nàng nhìn, "Công chúa mời xem, bờ môi của tiểu thái giám này đã mở ra, hai tay hai chân đưa về phía trước, hai tay nắm quyền, trong khe móng tay có bùn cát lúc giãy giụa dưới đáy hồ. Đây là điển hình bệnh trạng chết chìm. Nhưng cung nữ này, rõ ràng là bảo trì tư thế được thái giám cõng sau lưng, song hai chân kẹp vào eo hắn, hai tay tự nhiên rủ xuống trước ngực, mà mắt miệng lại mở ra, rõ ràng cho thấy sau khi chết mới bị đưa vào trong nước."
Lê Hoán sợ hãi nói: "Tiểu thư nói là......Sắt Sắt đã chết trước khi rơi xuống nước? Nhưng liếc mắt nhìn qua, trên người Sắt Sắt không có vết thương khác. Hơn nữa mọi người xem, phần bụng của bọn họ đều trương phình lên, điều này chẳng lẽ không phải bệnh trạng của chết chìm?"
A Nguyên liền hướng thi thể vái một cái, nói: "Cô nương, nghĩ đến cô cũng không muốn chết mà không minh bạch. Tại hạ đắc tội, xin thứ lỗi!"
Nói xong, nàng quỳ một gối xuống đất, thò tay cầm chặt khuỷu tay cùng các đốt ngón tay của nữ thi dùng sức uốn, nghe tiếng roạt rất nhỏ, cánh tay trên thi thể đã rũ xuống, hai tay A Nguyên liên tục, lại đi uốn các đốt ngón tay và khuỷu tay khác.
Mấy thái dám mặc dù không lui lại phía sau, mặt cũng không khỏi biến sắc.
Trường Nhạc công chúa che lại lỗ tai, có chút vô lực mà hỏi thăm: "Nhất định phải..... như vầy ư?"
Tay A Nguyên liên tục, thuận miệng nói: "Thi thể một khi hoàn toàn cứng ngắc, phải khi máu bắt đầu thối rữa thì mới mềm xuống. Khí trời khi này, khả năng cũng phải 3-5 ngày rồi? Công chúa, chúng ta cũng không thể để ba ngày sau, mới nghiên cứu hai thi thể bốc mùi?"
Trường Nhạc công chúa nôn ọe, vội vàng nói: "Không thể, không thể...Tra án quan trọng hơn."
Đang nói chuyện, cánh tay mà mấy thái giám giày vò cả buổi cũng không gỡ được, đã bị đặt ngang đến trên mặt đất, quả nhiên phần bụng đều có chút phồng lên.
A Nguyên nói: "Mọi người cẩn thận nghe!"
Nàng vỗ mấy cái vào phần bụng của hai cỗ thi thể, nghe tiêng vang bành bành, nhưng thanh âm cao thấp trong và đục bất đồng, sai biệt rất rõ ràng.
Lê Hoán không hiểu thấu mà tìm ra manh mối, Trường Nhạc công chúa đã kêu lên: "Nam thi là chết chìm, đầy mình đều là nước! Nữ thi trong bụng.......trống không?"
Nàng có chút không xác định mà nhìn về phía A Nguyên.
A Nguyên khẳng định gật đầu, "Cô xem nữ thi sắc mặt ảm đen, hiện ra vài phần đen tím, hai mắt lồi ra, nếu ta không đoán sai, cho là dùng vải ướt hoặc khăn ướt, từng tầng một áp vào miệng và mũi nàng, vì ngạt mà chết, cho nên quanh thân không có tổn thương, phần bụng trướng lên. Nếu đem vứt xác xuống hồ, chợt nhìn lại hoàn toàn rất giống ngâm nước mà chết."
Nàng hướng Lê Hoán nói: "Bản án trong cung, ước chừng cũng không tiện cho Hình bộ ra mặt xử lý? Nhưng mượn hai người khám nghiệm tử thi chắc cũng không khó lắm, Lê tổng quản có thể cho bọn họ cẩn thận kiểm tra miệng mũi, bọn họ sẽ nói cho ngươi biết, thái giám trong miệng mũi sặc có bùn cát, mà cung nữ trong miệng mũi có nhiều chất nhầy vì bị ngạt thở."
"Cái này......"
Lê Hoán không dám trả lời, chỉ dò xét nhìn Trường Nhạc công chúa.
Tiểu thái giám, tiểu cung nữ quả thật không coi là nhân vật quan trọng gì, có thể bọn ở sau lưng Lâm Hiền Phi, Kiều Quý Tần, một người địa vị cao, một người được hoàng đế sủng ái, ai là người nhắm trúng sự việc nảy sinh?
Trường Nhạc công chúa cũng cực kỳ đau đầu, không hiểu được vì sao nàng thuận miệng hỏi nhiều một câu, liền phải quản chuyện này. Nàng thở dài: "A Nguyên, cô hiểu những thứ này, tất nhiên sẽ không tính sai. Sự tình trong nội cung, trong nội cung tận lực giải quyết tốt là được. Nguyên nhân cái chết đã rõ ràng, bản án này có lẽ cũng không khó suy đoán. Tiểu Ấn Tử đem thi thể Sắt Sắt cõng tới chỗ này, mặc dù không phải hung thủ hại chết Sắt Sắt, ít nhất bọ nên cảm kích ngươi. Hắn hẳn là tới đây....vứt xác?"
Lê Hoán rốt cục cũng bắt đầu theo Trường Nhạc công chúa đích suy đoán suy nghĩ, nói ra: "Có lẽ, là lúc vứt xác trượt chân rơi xuống nước? Đương nhiên, nếu hư hắn yêu Sắt Sắt, cũng có thể có thể là cầu mà không được, giết Sắt Sắt sau quăng xuống nước rồi cũng tự sát."
Trường Nhạc công chúa không nhịn được nói: "Có phải ngươi cũng thường chạy ra ngoài nghe thuyết thư không, nghe nhiều cuộc tình đau khổ của tài tử giai nhân? Nếu như Tiểu Ấn Tử có ý định chết cùng, bóp chết nàng hoặc đâm chết nàng đều dễ dàng, có tất yếu dùng cái gì vải ướt giấy ướt che miệng và mũi nàng ư? Rõ ràng chính là không muốn lưu lại vết thương, hy vọng vô thanh vô tức hại chết nàng."
Lê Hoán nói: "Công chúa nói rất có lý, có lý......Tiểu Ấn Tử sau khi rơi xuống nước vì sao không bỏ thi thể ra? Nước hồ gần bờ cũng không quá sâu, mếu như vứt thi thể, không chừng còn có thể bơi vào bờ."
Trường Nhạc công chúa không khỏi nhíu mày, trầm tư nhìn về phía A Nguyên.
A Nguyên cần trả lời, chợt phát hiện sau núi đá gần đình có hai bóng người hiện lên. Nàng cười cười, nói nhỏ: "Công chúa, người vừa mới chết, thân hình rất mềm mại, nhưng rất nhanh sẽ cứng ngắc. Ngày hôm nay khí trời có chút ấm, đoán chừng chỉ nửa canh giờ nữa, tứ chi các đốt ngón tay lại bắt đầu cứng ngắc lại."
Trường Nhạc công chúa hai mắt lập tức rực rỡ sáng lên, cười nói: "Có thế chứ!"
A Nguyên nói: "Công chúa có suy đoán gì?"
Nàng vừa nói, một bên hướng Trường Nhạc công chúa đưa mắt liếc ra ý qua một cái, hướng đình bên cạnh chỉ chỉ.
Trường Nhạc công chúa liếc về núi đá bên cạnh thấy một góc tay áo của nam tử, lập tức vui vẻ lên.
Nàng cất cao giọng nói: "Đêm đó Tiểu Ấn Tử cõng thi thể Sắt Sắt, đích thật là tới đây vứt xác. Thi thể trên lưng hắn, Sắt Sắt có lẽ vừa mới chết không lâu, thi thể còn chưa cứng ngắc. Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Tiểu Ấn Tử lưng cõng Sắt Sắt, cũng không thể lập tức vứt xác. Có lẽ luẩn quẩn đường xa, có lẽ trên đường ở nơi nào chậm trễ, tóm lại......"
Nàng ôm vai nhìn thi thể của Tiểu Ấn Tử, có chút xem thường nói: "Hắn nếu có ý định vứt xác, phát hiện thi thể Sắt Sắt đã cứng ngắc, ôm chặt hắn giống như lúc nãy mọi người vớt xác lên, thi thể hai tay, hai chân đều đã cứng ngắc, xiềng xích tựa như quấn chặt hắn. Đương nhiên, Tiểu Ấn Tử nếu trấn tĩnh lại, cũng không phải không thể đẩy các đốt ngón tay của Sắt Sắt. Thế nhưng lúc đêm khuya, hắn vừa giết Sắt Sắt, lại ở bên hồ tối như mực, chợt phát hiện thi thể trên lưng như có bùa chú ôm chặt lấy hắn, vung thế nào cũng không gỡ được ra, hắn sẽ nghĩ như thế nào?"
A Nguyên vỗ tay nói: "Hắn đương nhiên là chột dạ sợ hãi, có lẽ cái thứ nhất xuất hiện trong đầu là, là Sắt Sắt biến thành quỷ tìm hắn đến!"
Mặt mày Trường Nhạc công chúa càng hớn hở, đôi mắt sáng nhìn quanh. Nàng nói: "Không sai. Hắn phát hiện thi thể vung không ra, khi sợ hãi không để ý đến chân, rất có thể vì vậy nên mới ngã xuống nước. Gần bờ nước tuy không sâu, nhưng hắn rơi xuống nước càng động đậy, càng giãy giụa, càng chìm xuống dưới càng tuyệt vọng, vì vậy thật sự chết chìm ở trong nước......"
Lê Hoán cùng vài tên thái giám đã nghe đến trợn mắt há hốc mồm. Sau nửa ngày, Lê Hoán mới nói: "Có lẽ, thật là Sắt Sắt lấy mạng?"
Bên cạnh một gã tiểu thái giám do dự thật lâu, chợt nghe thấy tiếng bịch quỳ xuống, nói ra: "Công chúa, Nguyên đại tiểu thư, tiểu nhân mạo muội nói một câu, Tiểu Ấn Tử không giết Sắt Sắt! Tiểu nhân cùng Sắt Sắt là người đồng hương, biết rõ khả năng đấy so với người bên ngoài nhiều hơn. Sắt Sắt cùng Tiểu Ấn Tử hoàn toàn chính xác......hoàn toàn chính xác rất thích. Sắt Sắt từng nói với tiểu nhân, nếu có một ngày được thả ra khỏi cung, sẽ ở ngoài cung chờ Tiểu Ấn Tử."
Trường Nhạc công chúa chưa phát giác ra nhìn về phía A Nguyên, "Ai? Thật sự có khổ tình đùa giỡn?"
Nếu tiểu thái giám này nói thật, Tiểu Ấn Tử hoàn toàn không có động cơ giết Sắt Sắt, càng không khả năng vứt xác không để lại dấu vết.
A Nguyên chưa phát giác ra, liền gãi đầu, trầm thấp nói: "Công chúa, xem ra phương hướng chúng ta phỏng đoán không quá chuẩn xác......"
Trường Nhạc công chúa một mực lưu ý tới động tĩnh ngoài cửa, sớm đã phát hiện góc áo, góc thân ảnh chuyển hướng theo một phương hướng khác, nghe vậy cũng không nóng nảy, nói nhỏ: "Không có chuyện gì, ta thông minh, nhưng là chỉ có thể thông minh thích hợp, quá thông minh áp đảo bọn họ, ngược lại sẽ là chuyện xấu!"
A Nguyên cũng chú ý tới hành tung của Tạ Nham, vội khen: "Công chúa sáng suốt!"
Hai người đang tính toán riêng phần mình, dưới đình đã truyền đến tiếng Tạ Nham. Hắn thở dài: "Chỉ sợ không chỉ là khổ vì tình, còn là trò hề giết người diệt khẩu!"
Trường Nhạc công chúa nhìn xuống, đã thấy thân ảnh thanh tố của Tạ Nham, khóe môi liền không nhịn được hiện lên nét vui vẻ, lại chỉ ôn nhu nói: "A Nham, sao huynh lại xuống đó? Mau lên đây, cẩn thận chân trượt!"
Tạ Nham không biết lúc nào đã đi đến chỗ Tiểu Ấn Tử rơi xuống nước, chắp tay quan sát, sau đó vẫy tay một cái, "Các ngươi sang đây xem!"
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Ngày mai gặp!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
Chương 168:
Trường Nhạc công chúa nghe thấy hắn gọi, thiếu chút nữa muốn trực tiếp nhảy xuống đình, A Nguyên vội vàng kéo nàng ra đình, đi gấp xuống dưới nhìn, suýt nữa cũng đụng vào cõi lòng khi nhìn thấy Cảnh Từ.
A Nguyên đã thấy thân ảnh của hắn, nhìn Tạ Nham xuống dưới, vốntưởng rằng hắn nhất định đi theo, sẽ không liệu rằng hắn vẫn ở đấy.
Nàng vui mừng, hay là buồn bực, không khỏi nói: "A Từ, huynh không đi xuống nhìn một chút à?"
Cảnh Từ lẳng lặng liếc nhìn nàng một cái, nhấc chân hướng trong đình đi vài bước, mới miễn cưỡng vứt lại một câu: "Có mọi người đi nhìn đã đủ rồi!"
A Nguyên hậm hực, bất đắc dĩ thầm nói: "Vì cái gì miệng của hắn luôn...nghe nói chuyện luôn muốn ăn đòn?"
Trường Nhạc công chúa vội vàng an ủi: "Không có việc gì, nam tử càng kiêu ngạo càng tốt, sau khi gả cho hắn, cả đời bớt lo!"
Cần gấp nhất chính là, nàng bớt lo!
Các nàng đi đến bên người Tạ Nham, lại nghe Cảnh Từ ở phía trên trong đình nói ra: "Nhưng mà, ta nghĩ nên nhắc nhở một câu, người sau khi chết đúng là sẽ rất nhanh bắt đầu cứng ngắc, nhưng muốn cứng ngắc đến lục đạo bình thường khó đẩy ra, khả năng phải kể tới canh giờ."
Trường Nhạc công chúa nhíu mày, "Cái này.....cung điện của mấy vị phi tần cách đây không xa, Tiểu Ấn Tử vì sao lại trì hoãn cõng thi thể Sắt Sắt trên lưng?"
Tạ Nham chắp tay nhìn bụi cỏ trước mắt, nói: "Cho nên, kỳ thật Tiểu Ấn Tử cũng không trì hoãn quá lâu. Hắn phải là ở chỗ này lưng cõng thi thể Sắt Sắt trốn tới nửa canh giờ."
Phía dưới bụi cỏ cao mà rậm, có dấu vết vị áp xuống rất rõ ràng.
Nhìn dấu vết phương vị lớn nhỏ, ăn khớp với lời của Tạ Nham. Tiểu Ấn Tử cõng thi thể Sắt Sắt trên lưng, đã ở chỗ này ẩn thân một thời gian ngắn, mới có thể áp bụi cỏ xuống thành như vậy.
A Nguyên ôm vai làm bộ dáng suy tư, lặng lẽ dùng ánh mắt nhìn qua Trường Nhạc công chúa.
Quả nhiên, Trường Nhạc công chúa cẩn thận quan sát dấu chân, lại ngửa đầu nhìn tiểu đình, suy nghĩ một lát, nhân tiện nói: "Vì vậy, Tiểu Ấn Tử thật không phải là đến đây vứt xác, mà là lưng cõng thi thể Sắt Sắt....chạy trốn tới nơi đây, khả năng truy binh cũng chạy đến, cho nên hắn cõng Sắt Sắt trên lưng ẩn núp ở phía dưới.
"Đáng tiếc truy binh là phát hiện hắn."
Nàng chỉ đám rêu xanh, "Nếu là vứt xác, mũi chân của hắn có lẽ sẽ đối diện với hồ nước, hướng phía sau xuống, mặt hướng nghiêng xuống dưới hướng hồ nước, nhưng các ngươi xem, hiện mũi chân của hắn nghiêng......"
Không chỉ có chảy xuống chỗ mũi chân bên đối diện, phía trước còn rêu xanh, dấu chân khớp với dấu vết.
Bình thường đi đường có lẽ đi lên phía trước, nhưng dấu chân cũng ở đằng sau...
A Nguyên chợt ngẩng đầu hướng trong đình hỏi: "A Từ, huynh xem trước ngực và bụng thái giám có vết thương không."
Vừa dứt lời, liền nghe được Cảnh Từ lười biếng đáp nói: "Vai phải có một chỗ phiếm hồng, hình dáng nhỏ hơn quả trứng gà, có thể là chuôi đao hoặc chuôi kiếm lưu lại."
Mấy người nhìn dấu chân trên mặt đất, không khỏi rùng mình.
Bọn họ hầu như có thể tưởng tượng ra ngay lúc đó: hành tung của tiểu thái giám bị người nhìn thấu, cuống quít cõng trên lưng thi thể rồi trốn vào bụi cỏ, muốn chạy về phía trước, nhưng phía trước bỗng dưng có thêm một người. Hắn hoảng sợ lui về sau, đối phương thay đổi đầu đao nhanh như chớp, dùng chuôi đao dập vào hướng vai phải. Trọng lực phía dưới, tiểu thái giám đặt chân bất ổn, đế giày đặt trên đá đầy rêu xanh, lướt qua đá vụn, ngửa mặt ngã xuống hồ nước.
Hắn nhất định ở trong nước giãy dụa, mà trên bờ có người nhìn chằm chằm cho đến khi hắn bị chìm trong hồ nước lạnh như băng, mới quay người bước đi.
Tiểu thái giám vẫn cõng Sắt Sắt trên lưng.
Hắn ở trong nước giãy dụa, có lẽ đến chết cũng không nghĩ tới vứt bỏ nàng, có lẽ ngẫu nhiên cũng có qua ý niệm trong đầu muốn vứt bỏ nàng.
Thi thể Sắt Sắt đã bắt đầu cứng ngắc, lúc hắn muốn gỡ ra, cũng trở thành hoàn toàn không gỡ ra được.
Vì vậy, hắn rốt cục bảo trì tư thế lưng cõng nàng, cùng nhau chìm vào trong hồ nước.
Nước sâu lạnh như băng, hai người dần dần lạnh cứng, vẫn như cũ dây dưa lẫn nhau, chăm chú gắn bó, khó chia lìa.
Sinh không rời, chết không bỏ, đơn giản như thế.
A Nguyên nghĩ đến chính mình một tay đem hai người gỡ ra, hơi có chút khổ sở. Nàng thở dài nói: "Công chúa, việc này chỉ sợ so với lúc ban đầu chúng ta tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều."
Trường Nhạc công chúa cũng có chút ảo não, lập tức nói: "Bản án khó hơn nữa, cũng phải xử lý tra ra manh mối. Nếu ngay cả chúng ta cũng thoái thác đứng lên, ai còn dám nghiên cứu kỹ vụ án này? Lê Hoán, Hình bộ khám nghiệm tử thi bất tiện, ngươi tìm bà đỡ Hoàng Tân để cho bà ấy theo lệ khám nghiệm tử thi.
Lê Hoán vội vàng gật đầu, sắc mặt hôm nay đặc biệt nặng nề.
A Nguyên nhân tiện nói: "Đợi điều tra rõ ràng án này, hãy đem bọn họ hợp táng một chỗ!"
Trường Nhạc công chúa do dự nói: "Dùng thân phận của bọn họ......Chỉ sợ không ổn. Nhưng dù sao cũng chôn cất ngoài cung, lúc đó nói một tiếng, có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn."
Nàng mỉm cười nhìn về phía Tạ Nham, "A Nham, chúng ta xuất cung có thể không thuận tiện, chuyện này chút nữa huynh giúp chúng ta để ý nhé."
Tạ Nham hạ thấp người nói: "Công chúa có mệnh, thần tự nhiên tuân mệnh!"
Mặt mày hắn lạnh nhạt, gợn sóng không sợ hãi, Trường Nhạc công chúa thật bất đắc dĩ, chỉ phải quay đầu hỏi hướng A Nguyên: "Hiện tại, chúng ta không phải nên đi đến cung Lâm Hiền Phi cùng Kiều Quý Tần trong xem thử một chút?"
A Nguyên rất khéo hiểu lòng người, mắt thấy Trường Nhạc công chúa đối với Tạ Nham yêu thích không thôi, thích thú nói: "Lúc này đã không còn sớm, không bằng chúng ta mời Đoan hầu và Tạ đại nhân hỗ trợ, tách ra hành động!"
Tạ Nham vội hỏi: "Công chúa, chúng ta còn có chuyện quan trọng, phải đi gặp mặt Hoàng Thượng."
Trường Nhạc công chúa cười nói: "Hai người vào cung gặp Hoàng Thượng, sao lại chạy đến Lãm Nguyệt hồ? Hoàng Thượng xây dựng chương điện để tĩnh dưỡng, ở góc này dù sao cũng không tiện đường?"
Tạ Nham vỗ trán nhìn về phía phía trên đình.
Cảnh Từ đang vịn lan can khoan thai ngắm hướng bọn họ, một thần sắc dửng dưng xem kịch vui.
Cũng may hắn cũng không tính một mực xem cuộc vui.
Hắn thậm chí rảnh rỗi mà tiếp câu chuyện, nói: "Tạ Nham nghe nói nàng ở đây nên đến đây."
Khi nói xong lời này, Cảnh Từ đang cười như không cười nhìn chằm chằm vào A Nguyên.
A Nguyên không chút hoang mang kéo Trường Nhạc công chúa chúc: "Công chúa, Tạ đại nhân đối với cô thật đúng là chân tình, nghe cô ở nơi này, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thấy, một lòng muốn cùng cô phá án!"
Trường Nhạc công chúa mặt mày đầy ý xuân, liếc nhìn Tạ Nham ôn nhu mà cười, "Bổn công chúa cũng sẽ không phụ lòng tình ý của A Nham lần này!"
Tạ Nham rùng mình, tròng mắt không nhìn tới ánh mắt của nàng, lời nói và việc làm vẫn như cũ cẩn túc cung kính, "Công chúa, thần chính là người ngoài, huống chi cũng không có hoàng mệnh, chỉ sợ không nên vào cung viện của phi tần tra án tra án."
Trường Nhạc công chúa ẩn tình đưa tình ngưng mắt nhìn hắn, "Không có việc gì, huynh là cận thần của phụ hoàng, thường xuyên lui tới trong nội cung, những phi tần này có ai không biết huynh? Nếu như huynh ngại lễ tiết, một lát nữa chờ ta ngoài cung điện cũng được."
A Nguyên đối với tình hình tiến triển hết sức hài lòng, giúp đỡ nói: "Có đạo lý, có đạo lý! Huynh xem, trong hoàng cung, thậm chí ngay cả việc xảy ra hai án mạng, đủ thấy được sau lưng hung thủ gan to bằng trời, thủ đoạn cao cường. Huống chi hôm nay ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, hai người chúng ta là nữ tử, bàn về sáng suốt tâm cơ tất nhiên không đủ, chỉ sợ sẽ bị người tính toán. Nếu có thể do Tạ đại nhân bảo hộ công chúa, Đoan hầu tương trợ ta, có lẽ liền thỏa đáng!"
Trường Nhạc công chúa gõ nhịp ngợi khen, khen: "Thỏa đáng! Quá thỏa đáng! Chúng ta chia ra hai đường! Cô cùng Đoan hầu đi tìm Lâm Hiền Phi, ta cùng A Nham đi gặp Kiều Quý Tần. Đoan hầu, ý của ngươi như nào?"
Cảnh Từ dừng một chút, nhẹ gật đầu, quay người đi ra đình.
A Nguyên nhìn Cảnh Từ chậm rãi tao nhã, cười nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi!"
Tạ Nham đã đi đến bên cạnh Cảnh Từ, thấp giọng nói: "A Từ đệ lừa ta?"
Cảnh Từ có chút khiêu mi, "Lời này sai ở đâu?"
Tạ Nham nói: "Là đệ hỏi hành tung của A Nguyên, ta tiện đường đi theo đệ mà thôi, sao lại thành ta muốn đi qua?"
Cảnh Từ nói: "À, đệ vốn định nói vậy......"
Chẳng qua là chưa nói Tạ Nham rốt cuộc là nghe xong tin tức đi theo A Nguyên hay Trường Nhạc công chúa tới đây, vẫn là tiện đường đi theo Cảnh Từ tới đây mà thôi......
Tạ Nham rất muốn xách vạt áo hắn, dạy dỗ hắn ăn nói thế nào, đáng tiếc A Nguyên đã đi tới, cầm tay áo Cảnh Từ, đáy mắt sáng lóng lánh, giống như xuân thủy nhẹ dạng, "A Từ, chúng ta đi!"
Theo sát, Trường Nhạc công chúa cũng đi tới, cầm tay áo Tạ Nham, cũng một bộ dáng tình thâm chân thành, tươi cười sáng chói, "A Nham, chúng ta đi!"
Tạ Nham liền không đi không được.
Đi vào rừng, hắn nhịn không được lại nhìn bóng lưng A Nguyên rời đi.
Phảng phất là nàng, cũng không phải nàng.
Cuối cùng là như nàng mong muốn, nàng cách xa cái kinh thành dơ bẩn này, chỗ hoàng cung dơ bẩn này, cùng với.....con người dơ bẩn của nàng, càng ngày càng xa.
Cũng cách hắn càng ngày càng xa.
Hắn đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, lại thủy chung không thể phá giấc mộng hồng trần.
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.