Bên cạnh có bóng đen lướt đến, sau đó Tiêu Tiêu bối rối hỏi thăm: "Công tử, ngài sao rồi? " Cảnh Từ lập tức đoán được hắn đã lưu ý việc này, đuổi theo hành tung của Mộ Bắc Yên mà theo tới, giương mắt nhìn về phía phương hướng A Nguyên rời đi, miễn cưỡng nói: "Nhanh đi giúp đỡ A Nguyên! Nàng không phải đối thủ của hắc y nhân kia! " Tiêu Tiêu có một chút chần chờ, liền đáp: "Vâng!" Cảnh Từ đi ra không xa, bên kia cũng có công sai theo tới. Dùng bản lĩnh của bọn hắn, muốn bắt hắc y nhân thân thủ cao minh khó như lên trời, nhưng chiếu cố Cảnh Từ chắc có lẽ không có vấn đề. Thấy Tiêu Tiêu phi thân rời đi, Cảnh Từ giơ tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, che giấu đáy mắt sầu lo cùng thống khổ, đứng thẳng thân hình hướng sai dịch nói: "Không sao, trước về nội viện nhìn xem." Hắn mặc dù kiệt sức vẫn duy trì thân thể cân đối, nhưng hai chân bị trọng thương vẫn không cách nào nghe hắn điều khiển. Hắn chậm rãi đi về có chút tập tễnh. Hai gã sai dịch chạy tới thấy thế, bước lên phía trước đỡ, Cảnh Từ bỏ qua tay của bọn hắn, lạnh lùng liếc qua. Sai dịch rùng mình bởi cái liếc mắt lạnh lẽo của hắn, lùi lại một bước, hai mặt nhìn nhau. Cảnh Từ bình tĩnh, cố gắng ổn định thân hình, khó khăn đi về phía trước. Hai chân đau nhức như đao bổ, hắn vẫn nhịn không được, lại quay đầu lại mắt nhìn phương hướng A Nguyên chạy đi. Mua cực khổ vào người, là đem hết thảy nuốt vào. Hắn vô cùng có chủ kiến từ trước đến nay, nhưng giờ phút này, hắn không nửa phần nắm chắc, phá vỡ bầu trời đen tối này, có thể hay không nhìn thấy con đường đầy ánh sáng mắt trời mà hắn hi vọng. ------------ Cảnh Từ phán đoán rất chuẩn xác. Hắc y nhân kia võ nghệ cực cao, A Nguyên đuổi không kịp. Nhưng vô luận thế nào chạy trên mặt đất không thể nhanh bằng bay trên trời, ở thời khắc mấu chốt, Tiểu Hoài mỗi ngày đi dạo theo chủ nhân, lại phát huy công dụng. Hắc y nhân tự cho là đã bỏ xa A Nguyên, chậm dần lại nghỉ ngơi, cuối cùng bị A Nguyên đuổi theo, chặn tại đường tắt. Rút kiếm ra, hắn phát hiện có một cọng lông súc sinh ở bên trên! Trợ uy, mới hiểu được lý do mình vẫn bị đuổi tới. Hắn cũng không có vẻ sợ hãi, lại cười đến lạnh lẽo, quát "Ngươi đã cố ý muốn chết, thành toàn cho ngươi!" A Nguyên tiếp hắn mấy chiêu, tất nhiên không ngừng kêu khổ. Nàng quả thực không nên bởi vì ở Thẩm Hà chưa gặp qua kẻ địch mạnh, mà đánh giá cao thân thủ của mình. Không nói về thể lực, võ nghệ của hắn đã bỏ xa nàng. Ngày đó ở sườn núi nàng từng thấy Cảnh Từ ra tay, nhanh như tia chớp, nhanh như *lưu tinh vậy. (*lưu tinh: sao băng) Thân thủ của người này, cũng sàn sàn gần bằng Cảnh Từ. Nhưng Cảnh Từ cũng không theo tới, mặc dù theo tới, tật bệnh hắn vẫn còn chưa lành, cũng không cách nào chống lại người này. Nàng từng thấy người thuyết thư mấy lần, biết rõ tuổi cũng như dáng người, đã có thể phán đoán người này tuyệt đối không phải người thuyết thư. Như vậy, người này rốt cuộc lai lịch thế nào, có quan hệ gì với người thuyết thư cùng với bản án của Hạ Vương có liên quan gì? Nàng nhịn không được hỏi: "Ngươi đến tột cùng là người nào?" Người nọ không đáp, chẳng qua đao trong tay càng hung ác, mạnh mẽ hơn. A Nguyên mặc dù chuẩn bị đủ hoàn toàn tinh thần đối địch, tiếc rằng thực lực cách xa, lại quần chiến mấy chiêu, vai trái bỗng dưng mát lạnh, đã bị chém một đao. Nếu không phải lui nhanh hơn, chỉ sợ cả cánh tay đã bị hắn chém xuống. A Nguyên chỉ cảm thấy máu ở vết thương tuôn ra rất nhanh, cay mà đau đớn đứng lên, không khỏi kinh hãi. Nhưng lúc này nàng muốn lui lại lúc đã không kịp, mắt thấy một đao lại một đao của hắc y nhân, từng chiêu bức đến chỗ hiểm, thật sự có ý định lấy mạng nàng, cũng không bởi vì nàng là người trong nha môn mà cố kị. Tiểu Hoài thấy chủ nhân gặp nạn, luống cuống, nghiêng lướt cánh lần lượt đáp xuống, muốn mổ kẻ địch. Hắc y nhân đã sớm nghĩ đến chém chết cái cọng lông súc sinh này để chặt đứt hậu hoạn, thấy thế gãi đúng chỗ ngứa, tìm ke hở hung hăng một đao chém tới. A Nguyên thấy thế, vội vàng huy kiếm cứu giúp, nhưng phần bụng của Tiểu Hoài đã trúng một đao, thảm thiết kêu lên rồi vỗ cánh bay cao bỏ chạy. Trên cao xẹt qua ánh sáng, cùng với tiếng ưng kêu thảm, giống như lại đem trí nhớ của nàng xé một lỗ hổng. Tình này, cảnh này, quen thuộc đến đáng sợ. Kinh sợ cùng nghi hoặc, A Nguyên hơi chút phân tâm, hắc y nhân đao đã đúng ngay vào mặt đánh úp lại, ngọn gió thoáng qua chỉ cách một chút. Mắt thấy A Nguyên tránh cũng không thể tránh được, chỉ nghe tiếng thanh thúy "đinh" một tiếng, một thanh bảo kiếm vượt qua bên trong, xoay vọt tới, đã ngăn được một đao cực hiểm kia. Hắc y nhân giật mình, giương mắt nhìn, liền thấy Tiêu Tiêu ngọc thụ lâm phong mà đứng, thanh tú như trúc, lại kiên cường như nham, đứng đối diện hắn, đem A Nguyên đang bị thương bảo vệ sau lưng. Tiêu Tiêu quay mặt về phía sau hỏi: "Nguyên đại tiểu thư, không sao chứ?" A Nguyên chưa tỉnh hồn, đáp: "Không có việc gì, tay......cánh tay vẫn còn." Tiêu Tiêu hơi thở phào một cái, dương kiếm bức hướng hắc y nhân, quát: "Bắt nạt nữ hài nhi, còn gì là bổn sự của nam nhân, để cho ta chiếu cố ngươi!" Hắc y nhân giống như thế mới biết A Nguyên là nữ tử, kinh dị mà nhìn A Nguyên, lại đảo qua khuôn mặt Tiêu Tiêu, nhanh chóng cùng Tiêu Tiêu ứng mấy chiêu rồi kìm kẽ hở thả người bỏ chạy. Tiêu Tiêu truy đuổi, nhưng lại cảm giác thân thủ người nọ cao hơn mình, lại nhớ tới A Nguyên bị thương, không biết rõ tình hình như thế nào. Hơi chút giật mình, hắc y nhân được đêm tối bảo vệ, đã biến mất từ lúc nào. Hắn chần chờ, quay người đi trước xem thương thế của A Nguyên. -------------- Tiết Chiếu Ý quả nhiên là ở trong phòng của người thuyết thư. Nhưng chẳng ai ngờ rằng chính là, một tiểu thiếp của Hạ Vương, thiếu chút nữa chạy trốn dưới mí mắt của bọn họ, giờ phút này lại ngã trên mặt đất. Nàng cùng Hạ Vương giống nhau, bị người đâm trước ngực một đao. Nhưng nàng ta rõ ràng còn chưa chết. Vừa mới nhen nhóm, còn có thể thấy ngực còn chút phập phồng. Mộ Bắc Yên ôm lấy nàng ta, dồn dập hỏi: "Là ngươi giết cha ta, đúng hay không? Ngươi rốt cuộc vì sao làm như vậy? Vì sao?" Hạ Vương phủ cũng không có chủ mẫu, Hạ Vương cũng không có ý tái giá, Tiết Chiếu Ý xuất thân cũng không cao quý, tuy là thiếp thất, lại xử lý công việc trong phủ, cũng coi như một nửa chủ mẫu, cũng có thể được coi là phú quý tôn vinh. Mà phú quý của nàng ta toàn bộ theo Hạ Vương mà đến, Hạ Vương lại chưa từng phát hiện ra gian tình của nàng ta, vì sao nàng ta phải giết Hạ Vương? Tóc Tiết Chiếu Ý tán loạn, chảy xuống dưới mặt, quần áo cùng da thịt trên người bị tra tấn xanh tím. Đôi mắt đầy ẩn tình bây giờ chằm chằm nhìn lên, không biết đang nhìn nóc nhà đầy bụi bặm, hay đang nhìn Mộ Bắc Yên. Mộ Bắc Yên nhìn nàng ta khẽ nhếch môi nhưng không hề nói câu nào, có chút hoài nghi rốt cuộc nàng ta thần trí mơ hồ, không nói được lời nào. Tiểu Lộc thấy tiểu thư đuổi theo kẻ trộm, cũng đi đuổi theo vài bước. Đáng tiếc nàng không có bổn sự võ nghệ cao cường, mắt thấy đuổi không kịp, hùng hổ chửi bậy vài tiếng, mới vội vàng đi đến phòng nhỏ. Mộ Bắc Yên đang truy hỏi Tiết Chiếu Ý, nàng đang bề bộn trong phòng tìm kiếm sư phụ thuyết thư của nàng. Nàng xông lại hỏi tiểu mĩ nhân sắp chết kia: "Này, Trương tiên sinh đâu? Ông ấy không đến mức sẽ giết ngươi chứ? Huống chi ngươi còn giết được cả Hạ Vương cao to như vậy, ông ấy vừa bệnh vừa gầy, tất nhiên không phải là đối thủ của ngươi." Đôi mắt Tiết Chiếu Ý mơ hồ chuyển động xuống dưới. Mộ Bắc Yên mau chóng hỏi: "Tiết Chiếu Ý, nói mau, vì sao ngươi giết cha ta, là ai giết ngươi? Ngươi đều sống không được, còn ý định bảo vệ hung thủ, để mình chết không nhắm mắt?" Tiết Chiếu Ý kịch liệt mà thở phì phò, chậm rãi tay giơ lên, ngăn chặn miệng vết thương trên ngực. Máu tươi theo khe hở ở tay nàng chảy ra, uốn lượn ở mu bàn tay thanh tú. Ước chừng cảm giác sinh mệnh đang theo máu chảy ra, mắt nàng ta ra dần dần hiện lên tuyệt vọng, sau đó thẳng lấy cuống họng hét ầm lên: "Là Trương Hòa, Trương Hòa!" Mộ Bắc Yên vội hỏi: "Trương Hòa là ai?" Tiểu Lộc đã nói: "Thuyết thư tiên sinh họ Trương, hẳn là Trương Hòa....?" Đáy mắt Tiết Chiếu Ý đỏ bừng, dường như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nửa tỉnh nửa mê giống như nghiêm nghị kêu lên: "Là hắn......Là hắn......Hắn phản bội chúng ta! Phản bội chúng ta!" Mộ Bắc Yên híp đôi mắt đào hoa lại, nhìn chằm chằm vào nàng ta nhất thời hoang mang, "Các ngươi......Rốt cuộc là người nào?" Cơ thiếp của Hạ Vương ở kinh thành, người thuyết thư ở một thành nhỏ, hai người một trời một vực, rốt cuộc phản bội cái gì, chẳng lẽ bọn họ là đồng bọn? Tiết Chiếu Ý lại mân khẩn môi, đôi mắt vô thần càng ngày càng di chuyển loạn. Không biết lúc nào, Cảnh Từ cũng đi tới cửa ra vào. Hắn vịn cánh cửa chậm rãi bước đi thong thả tiến đến, cúi đầu nhìn Tiết Chiếu Ý, hỏi: "Tiểu Ngọc, là vì Trương Hòa phản bội, mới bị Hạ Vương giết?" Tiết Chiếu Ý môi giật giật, rốt cục nói: "Đúng, Tiểu Ngọc.....Trương Hòa hại Tiểu Ngọc, hắn mật báo hành tung của Tiểu Ngọc cho Hạ Vương, nói rằng một người còn lại là ta, chính là ta......" Mộ Bắc Yên vội hỏi: "Hành tung của Tiểu Ngọc là sao? Hẳn là các ngươi đều không nhân ra thân phận? Các ngươi ẩn giấu trong Hạ Vương phủ, rốt cuộc là mục đích gì? " Tiết Chiếu Ý thở dốc càng gấp, lại không chịu trả lời. Cảnh Từ trầm ngâm, sau đó nói: "Trương Hòa cố ý làm bại lộ Tiểu Ngọc, Hạ Vương mới có thể giết Tiểu Ngọc? Hắn còn cố ý cho ngươi suy đoán, Hạ Vương đã hoài nghi ngươi, kế tiếp rất có thể chính là ngươi, cho nên ngươi giết Hạ Vương? Sau đó thì sao? Ngươi mạnh khỏe dễ dàng trốn tới đây, lại trở thành quỷ hồ hồ bị Trương Hòa giết?" Tiết Chiếu Ý nghe được lời của hắn, phảng phất như từng câu từng chữ đâm vào ngực, toàn thân càng phát run lợi hại, thoáng mạnh mẽ giãy dụa ngồi dậy, thét to: "Trương Hòa, Trương Hòa, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!" - -- đề lời nói với người xa lạ--- Đã gần sang năm mới, chúc mọi người ăn ngon uống tốt! Ngày mai gặp! (Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor) Edit + Beta: Hàn - Mai Chương 151: Mộ Bắc Yên không liệu được nàng ta sắp chết còn có khí lực như thế, nhất thời không phòng bị, cuối cùng bị nàng giãy giụa ra. Nhưng nàng ta bổ nhào chạy ra cửa, đã ngã xuống đất. Trên mặt đất đầy máu tươi, nàng ta còn muốn bò người lên nhưng cuối cùng cũng rũ xuống. Mộ Bắc Yên xông lên trước, quát hỏi: "Trương Hòa đến tột cùng là người nào? Hắc y nhân kia là ai? Người sau lưng các ngươi là ai? Là ai?" Tiết Chiếu Ý phảng phất không có nghe được, chỉ trông mong nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa, kiệt sức nói ra chữ, "Vì......ta báo......thù!" Nàng ta gục đầu xuống, không một tiếng động. Quần áo nàng ta ướt sũng máu tươi, nhưng rõ ràng có nhiều năm đam mê chế hương liệu, trong phòng rõ ràng còn có mùi hương nhàn nhạt cùng mùi máu tươi. Công sai bên cạnh đã tiến lên kiểm tra, nói: "Đã chết!" Một cơn gió đêm u ám thổi vào gian phòng cũ nát, cùng với khí tức tử vong lạnh lẽo, Mộ Bắc Yên không khỏi rùng mình. Ngọn đèn bị gió thổi lay động không rõ, hắn đưa mắt nhìn, liền thấy màn đêm như một tấm lưới, lặng lẽ vây khốn hắn. Sắc mặt hắn không được tốt, "Tiểu Ngọc chết không phải bị cưỡng gian bình thường mà chết, cha ta chết không bình thường. Chỉ sợ....có âm mưu lật trời!" Cảnh Từ vuốt miếng lệnh bài trong tay áo, trầm mặc mà chằm chằm vào Tiết Chiếu Ý đã chết, không nói gì. Tiểu Lộc muốn nói, thoáng nhìn ánh mắt Cảnh Từ, lại lặng yên câm miệng. Lệnh bài Dĩnh Vương phủ cũng không nói lên cái gì, có thể là chính hắn, cũng có thể có thể là do người uống trà làm rơi, cũng có thể có thể là của kẻ thù của hắn, mới có thể lơ đãng mà vứt vào trong bếp. Dĩnh Vương là hoàng tử, có thể trở thành hoàng đế tương lai. Nếu như có quan hệ với án của Hạ Vương, bất luận là địch hay bạn, tựa hồ cũng không tốt. Tiểu Lộc không biết nặng nhẹ, nhưng rốt cuộc cũng đã ở Nguyên phủ vài năm ở kinh thành, hiểu được sự việc lợi hại ra sao, thấy Đoan hầu không lên tiếng, tất nhiên cũng biết ý không đề cập nữa. Mộ Bắc Yên suy nghĩ sau nửa ngày không bắt được trọng điểm, chỉ từ đối phương dám hại cha mình hiểu được đối thủ không bình thường. Hắn ngẩng đầu nhìn Cảnh Từ, "Người đào tẩu kia là Trương Hòa ư?" Cảnh Từ lắc đầu, "Tiểu Lộc nói Trương Hòa vừa bệnh vừa gầy, nhưng hắc y nhân cao lớn, võ nghệ cao cường, hiển nhiên không phải một người. Vừa rồi Tiết Chiếu Ý nói, Trương Hòa giết nàng ta. Như thế xem ra, hắc y nhân hẳn là đồng lõa của nàng ta, chẳng qua là đã tới chậm, nàng ta đã bị Trương Hòa giết." Hắn xem vết thương của Tiết Chiếu Ý, nói: "Đao này đâm nàng ta rất sâu, nhưng cũng không đâm trúng trái tim, xem ra thân thủ của Trương Hòa cũng tầm thường, mà lại chạy trốn vội vàng, cũng không phát hiện nàng ta vẫn còn hơi thở cuối cùng, thậm chí đồng lõa cũng tới." Mộ Bắc Yên trầm ngâm nói: "Tiết Chiếu Ý nằm ở góc tường, cũng không dễ dàng bị phát hiện. Lúc chúng ta đã đến, trong phòng cũng không đốt đèn. Cho nên hắc y nhân kia rất có thể vừa mới đi đến, chính là phát hiện Tiết Chiếu Ý, Tiết Chiếu Ý cũng có thể còn rất nhiều việc chưa nói, sắp chết mới có thể hướng về phía bên ngoài kêu to, để cho đồng bọn thay nàng ta báo thù." Hắn cũng nhịn không được nữa nhìn ra phía ngoài, "Hắc y nhân kia.... A Nguyên đuổi theo hắn ư? Nếu để hắn chạy thoát, muốn tìm ra kẻ chủ mưu, chỉ sợ khó càng thêm khó!" Cảnh Từ cúi đầu nhìn hai chân đau đớn, cười khổ một tiếng, "Chỉ mong A Nguyên tránh được hắc y nhân kia, về sau truy nã hắn. Nhìn thân thủ của hắn, có lẽ bỏ xa A Nguyên." Mộ Bắc Yên kinh sợ, "Vậy sao ngươi không đi giúp nàng?" Cảnh Từ không đáp. Mộ Bắc Yên cực lo lắng, đang định đi ra ngoài xem xét lúc, phía ngoài sai dịch chợt kêu lên: "Nguyên bộ khoái đã bắt người trở về!" Hai người bề bộn đi ra ngoài nhìn, thấy A Nguyên được Tiêu Tiêu đỡ, mặt trắng bệch quay về, ống tay áo vẫn một giọt hai giọt mà nhỏ máu. "Thanh Ly!" Mộ Bắc Yên vội chạy chạy qua, lúc nhìn lên, Cảnh Từ đã di chuyển còn nhanh hơn hắn, đã cầm chặt tay A Nguyên, cẩn thận nhìn vết thương của nàng. Tiêu Tiêu đã cung kính nói: "Công tử, ta đã xem qua, đao kia chém mặc dù hung ác, Nguyên bộ khoái tránh được, cho nên chẳng qua là bị thương ngoài da. Thuốc trị thương bên chỗ Tả công tử trị rất tốt, quay lại lấy chút ít, có lẽ rất nhanh có thể khỏi hẳn." Cảnh Từ thấy khóe mắt A Nguyên rưng rưng, nhăn lại, hỏi: "Rất đau sao? Ta có làm theo thuốc trị thương, là Ngôn Hi cho. Đắp lên cho nàng?" A Nguyên lắc đầu, nức nở nói: "Tiểu Hoài vì cứu ta ngăn cản một đao, sau chạy được, cũng không biết sống hay chết." Mộ Bắc Yên vội hỏi: "Đừng khổ sở, ta cho người đi tìm. Nếu như tìm không thấy, quay lại ta tìm một con chim ưng khác cho nàng." A Nguyên gật đầu, lại nói: "Không biết sao, ta cuối cùng cảm thấy không phải lần thứ nhất ta chứng kiến Tiểu Hoài bị người ta làm bị thương......" Mộ Bắc Yên một bên sai tùy tùng đi tìm hắc y nhân cùng Tiểu Hoài, một bên an ủi nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Trước kia nàng chưa bao giờ nuôi chim ưng, nhất định là bởi vì đầu bị thương, cho nên sinh ra ảo giác. " Có thể điều kiện tiên quyết là, nàng là Nguyên Thanh Ly. Ánh mắt Mộ Bắc Yên ảm đạm xuống, quay người phân phó điều tra kĩ phòng của Trương Hòa, chỉ nghe A Nguyên buồn rầu thở dài nói: "Đây không phải là ảo giác. Ta nhất định là đã nuôi dưỡng chim ưng, chẳng qua là không nhớ gì cả. Trước kia ta từng có một con chim ưng là Bạch Ưng, bị ác nhân một kiếm chém qua bụng. Ác nhân kia còn muốn giết ta......" "Cạch" một tiếng, Cảnh Từ vừa lấy ra chai thuốc không biết sao đã rơi xuống mặt đất. Hắn cúi người nhặt lên, nhàn nhạt nhìn về phía A Nguyên, "Nghĩ tới? Còn nghĩ ra gì không?" A Nguyên lắc đầu, "Không có gì khác, nghĩ lại rất đau đầu. Sau khi chúng ta hồi kinh, ta muốn tra chuyện lúc trước ta gặp cướp giết. Ta cảm thấy không đơn giản như vậy." Cảnh Từ không đáp. Mộ Bắc Yên lặng im một lát, nói ra: "Đúng, việc nàng bị cướp giết, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Tựa như cha ta bị hại, Tiểu Ngọc bị hại, cũng không giống như những việc chúng ta có thể thấy." Hạ Vương lệnh Cận Đại Đức giết Tiểu Ngọc, dìm thi thể xuống sông, Tiết Chiếu Ý giết Hạ Vương cũng ý đồ giá họa cho Mộ Bắc Yên, lại bởi vì Tả Ngôn Hi bảo vệ mà giá họa ngược lại cho Tả Ngôn Hi, Tả Ngôn Hi đi tìm chân tướng, Phó Mạn Khanh bị đồng lõa của Tiết Chiếu Ý sát hại, cái chết của Phó Mạn Khanh cùng người thuyết thư có liên quan, nhưng có khả năng chính là hắc y nhân ra tay. Hung phạm đã chết, mặc dù bắt không được hắc y nhân, án Hạ Vương coi như đã phá, nhưng sương mù vẫn đằng sau lưng, làm thế nào nhìn cũng không rõ. - ----------------- Sự tình bên này rất nhanh đã có công sai đem tin tức truyền vào nha môn, Trường Nhạc công chúa, Tạ Nham đều bị kinh động, vì vậy một đêm này tiếp tục không cách nào ngủ yên. Vội vàng khoác trên vai chạy đến, hỏi rõ tình hình, hai người một bên an bài nhân thủ lục soát tìm hắc y nhân cùng người thuyết thư Trương Hòa, một bên người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp uốn tại giương cùng phòng ốc sơ sài mà điều tra, cũng gọi lão bản của trà lâu cùng tiểu nhị, hàng xóm, hỏi thăm lai lịch của Trương Hòa. Nhưng tất cả mọi người đều căn cứ xác định: Nửa năm trước Trương Hòa vào Thẩm Hà, nói là bởi vì chiến loạn chạy nạn mà đến. Hắn thuyết thư khúc chiết sinh động, làm người hòa ái, thích thú, dừng bước ở trà lâu, mà lại hòa hợp với người xung quanh. Bình thường hắn không khác gì người bình thường, ít nhất ở xung quanh con mắt của những người này, cũng không có gì khả nghi. Nếu nói là khuyết điểm, nhiều lắm là có chút mê rượu háo sắc mà thôi, cũng chưa từng làm chuyện gì khác người, cho nên không ảnh hưởng toàn cục, vẫn là người tốt trong mắt mọi người. Phòng của Trương Hòa bị lục soát tung lên, cũng vẫn không tra thêm được gì... Không có manh mối hữu dụng nào. Thậm chí cũng không có giấy viết chữ thể hiện việc hắn cùng Dĩnh Vương, Hạ Vương có quan hệ gì. Cảnh Từ biết rõ án Hạ Vương bị giết không phải là hung án bình thường, tìm cơ hội nói cho Tạ Nham, Trường Nhạc công chúa về lệnh bài Dĩnh Vương phủ. Hai người mặc dù tuổi trẻ, đến cùng thường xuyên đi theo bên người Lương đế, rất nhiều sự tình rõ ràng hơn, sắc mặt liền không tốt. Tạ Nham thở dài nói: "Việc này tạm thời đừng cho Bắc Yên biết. Hắn sẽ bị loạn, nếu như nhất thời xúc động mà đi sai bước, chỉ sợ sẽ xảy ra tai họa." Bệnh sởi trên mặt Trường Nhạc công chúa đã tan đi phân nửa, vội vàng đi ra cũng không đội mũ, giờ phút này sắc mặt trắng, ngược lại lộ ra mấy nốt bệnh sởi chói mắt. Nhưng nàng đã bất chấp dung mạo, trầm mặc hỏi: "Hai người hoài nghi việc này cùng Tam ca có quan hệ?" Tạ Nham trầm ngâm nói: "Chưa hẳn." Cảnh Từ cũng gật đầu, "Xem Trương Hòa này làm việc cẩn thận. Nhưng một người cẩn thận như vậy, không thể đem lệnh bài Dĩnh Vương phủ để rơi trong bếp? Bị Tiểu Lộc nhặt đi?" Mắt Trường Nhạc công chúa sáng lên, "Ngươi cảm thấy......Có người hãm hại Tam ca?" Cảnh Từ nói: "Hẳn là Trương Hòa cố ý làm rơi lệnh bài, đem lực chú ý của chúng ta về phía Dĩnh Vương. Hắn có thể hãm hại Dĩnh Vương, nhưng là khả năng chính là muốn nói cho chúng ta biết, Dĩnh Vương mới là kẻ chủ mưu sau lưng. Tiết Chiếu Ý lúc sắp chết nói rõ ràng, Trương Hòa phản bội. Cố ý rơi mất lệnh bài, có phải phản bội hay không, tận lực muốn làm Dĩnh Vương bại lộ?" Thực làm bộ lúc giả cũng thật, huống chi chính là đương kim hoàng tử bị liên lụy. Nếu không có chứng cớ xác thực, Trường Nhạc công chúa cũng không dám bởi vì một cái lệnh bài nho nhỏ mà nói cho Lương đế. Sơ sẩy một chút, làm cho Lương đế nổi lên lòng nghi ngờ, hôm nay cả công chúa đi tra án cùng các thần tử, chỉ sợ đều bị gộp vào. Trường Nhạc công chúa thở dài: "Hôm nay, chúng ta chỉ có thể trông cậy vào việc bắt hắc y nhân kia?" Tạ Nham nhìn nàng, "Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Mặc dù A Nguyên cùng Tiêu Tiêu đã tiếp cận hắn, đều không thể miêu tả ra dung mạo của hắn, ở đâu tìm hắn? Mặc dù có tìm được, bằng thân thủ của người này, cũng không phải người bình thường có thể bắt." - -- đề lời nói với người xa lạ--- Ngày mai gặp! (Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor) Edit + Beta: Hàn - Mai
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]