A Nguyên ổn định mắt nhìn lên, đã thấy Vương Tắc Sênh không biết khi nào đã đi đến trước mặt.
Nàng một thân áo thiển hạnh, lộ ra hình ảnh cây lựu đang nở hoa sau lưng như lửa cháy bừng bừng, dung mạo xinh đẹp trước sau như một, chẳng qua là sắc mặt trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng, con ngươi ngập nước tựa hồ còn đầy nước mắt.
Đôi môi mỏng của nàng rung rung, đi đến trước mặt A Nguyên, muốn nói lại thôi.
A Nguyên cầm lấy khăn lụa, cười nói: "Nhập Thất thúc, cô nương này là Tắc Sênh quận chúa đến từ Triệu quốc, nhưng không được đắc tội!"
Nhập Thất hơi kinh ngạc, lập tức tiến lên thi lễ một cái, "Vốn tiểu thư chính là vị Tắc Sênh quận chúa muốn tự sát đây! Quận chúa, người xem trời đất rộng lớn, hạ có gió mát, đông có tuyết rơi, thu có trăng sáng, xuân có trăm hoa, dù sao sau lưng quận chúa còn có cây lựu đang nở hoa, có điều gì nghĩ không thông? Rãnh rỗi không bằng đến Nguyên phủ chúng ta đi dạo quanh, phu nhân của chúng ta tâm địa lương thiện, không chừng dâng lên quận chúa mười người tám người thiếu niên đẹp như hoa, quận chúa mỗi ngày ở cùng với bọn hắn, đời này cũng không buồn không vui!"
Vương Tắc Sênh nghe hắn nghiêm trang nói hưu nói vượn, há to mồm, trên mi mắt còn một giọt nước mắt ngưng kết, nhất thời lại không rơi xuống.
Hạ cô cô đã vượt qua đến đây, cả giận nói: "Quận chúa, đừng nghe những kẻ hạ lưu này nói lời vô nghĩa! Lời nói không có một câu đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-the-hoan/4618416/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.