Đau thương sẽ làm một số người tinh thần sa sút, đốivới người khác thì đó lại là nguồn sức mạnh.
Chỉ ngắn ngủi mộttháng, tôi nhìn Lưu Bị mang dáng vẻ đau thương, triệu tập hai mươi vạn binhlính. Hai mươi vạn người mặc đồ trắng như màu áo tang, nghiêm túc chỉnh tề, đaokích như rừng loang loáng còn sáng hơn ánh mặt trời.
Cáichết của Trương Phi đối với Thục Hán mà nói cũng không phải là tổn thất mangtính quyết định. Trong quân đội vẫn có nhiều tướng giỏi như trước. Triệu Vân,Hoàng Trung, Hoàng Quyền, Ngô Ban, Phùng Tập, Trương Nam. Năng lực chiến đấucủa những người này có chút trội hơn so với nhân tài Giang Đông, điều này khiếncho họ không lo lắng gì ngay từ đầu cuộc chiến. Vì vậy, khi Lưu Bị mang tôi đếnđiểm tướng đài, có chút kiêu ngạo để tôi nhìn đội quân của hắn, tôi có thể hiểuđược vì sao hắn lại tự đắc như thế. Hắn chỉ nhìn thấy ánh lửa đỏ lúc sắp tàn màkhông nhìn thấy ánh mặt trời bất diệt, hắn không hề biết, trong cuộc chiến này,phần lớn những con người kia sẽ không cách nào trở về được Thành Đô. Một trậnnày, không những đánh mất hy vọng của hắn mà còn đánh mất đi hy vọng của cảThục Hán.
Mộtđêm trước ngày xuất chinh, Gia Cát Lượng lại đến gặp tôi, y bình tĩnh đi vàotrong phòng, vô cùng thong dong trò chuyện với tôi. Tôi nghĩ rằng y sẽ oán hận tôi,nhưng gương mặt bình thản kia cho tôi thấy được sự khoan dung của y. Với trítuệ của y cũng đủ để nhận ra rằng, cho dù tôi không ở đây thì bi kịch này vẫnsẽ phát sinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-the-hoa/1612203/quyen-4-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.