Đợi đến khi tôi rốt cuộc được Tào Tháo triệu kiến, đãlà lúc hoa đào tàn rồi.
Tôi đã gặp được ông ta ở hành cung Lạc Dương. Ngày hômđó trạng thái tinh thần ông xem như không tệ, khi tôi đi vào, ông ta đang ngồitrên giường. Từ ánh mắt đầu tiên ông đã nhận ra tôi, ông cười lớn nói:
“Ta đã đoán trước là cô, quả nhiên là cô. Một lần ởXích Bích kia, cô hại ta thật thê thảm.”
*Thậtra thì Tào Tháo xưng là Cô, như vậy phải gọi Vân Ảnh là “ngươi” hoặc “cô”,nhưng đều thấy khó đọc quá, đành đổi lại thành “ta”. Bạn nào có ý kiến khác thìnói mình nhé ^^~
Tôi có chút ngượng ngùng nhìn ông, ông lại cười khôngchút phật lòng. Tôi cũng cười nhẹ. Đã qua nhiều năm như vậy, người tham giatrận chiến Xích Bích năm đó đa số đều đã mất. Ân oán tình sầu này, sớm đã lùivề quá khứ.
Chúng tôi dần dần nói đến một ít chuyện thiên hạ, khinói tới quan hệ cùng Đông Ngô, ông khoát tay nói:
“Chuyện này không phải là chuyện ta có thể quyếtđịnh.”
“Vì sao không thể quyết định chứ?” Tôi kinh ngạc hỏiông.
“Nếu ta đã quyết định, vậy Ngụy vương tương lai làm gìđây? Việc này, vẫn là lưu lại cho hậu bối lựa chọn đi.”
Tôi cúi đầu, trầm mặc không nói. Tôi vốn muốn tranhthủ một lời hứa hẹn hòa bình từ ông. Nhưng cho dù không thể thực hiện được,cũng không có quá tiếc nuối. Ít nhất theo những gì tôi biết, Ngụy vương tươnglai sẽ cho Đông Ngô một cơ hội để phục hồi.
“Ít nhất ta có thể hứa với cô một chuyện: cho dù tươnglai quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-the-hoa/1612199/quyen-4-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.