Chân chính nhìn thấy Tôn Quyền, là chuyện sau khi đãtrở về Kiến Nghiệp. Sau khi về Kiến Nghiệp hắn cũng không về nhà, chỉ an bàiquân đội ở ngoài thành, bản thân hắn cũng ở lại trong doanh.
Một ngày nào đó, nhiệt độ không khí đột nhiên xuốngthấp, trong không khí tràn đầy hơi thở tiêu điều, hắn sai người mang tin đếncho tôi, nói muốn gặp tôi.
Tôi liền một mình đến đó. Lúc này chiến báo đại thắngKinh Châu đã truyền đi khắp nơi, vui mừng của dân chúng cũng không vì lạnh lẽomà bị ngưng lại. Tôi im lặng đi qua đám người đang vui vẻ tưng bừng này, nhưngthủy chung vẫn không thể vui lên chút nào.
Tôi ở trong quân doanh nhìn thấy hắn, hắn mặc y phụchàng ngày, đang đùa với một con vẹt. Thấy tôi đi vào, hắn chỉ nhàn nhạt liếcnhìn tôi một cái rồi ra hiệu bảo tôi ngồi.
Tôi ngồi ở chỗ kia thật lâu, hắn cũng không để ý tôi,chỉ là càng không ngừng chọc con vẹt kia. Con vẹt đó hẳn là mới đem về khônglâu, vô luận Tôn Quyền dạy nó như thế nào nó cũng vẫn không thể nói được thànhtừ, chỉ là không ngừng kêu quang quác. Trong không khí nhạt nhẽo nào, tiếng«dát»* kia nghe qua lại thật giống như «sát».
*Dát: này (chắc là Tôn Quyền gọi con vẹt =.=),nghe giống như sát (giết)
Tôi rùng mình.
Hắn lúc này mới xoay người lại, tiện tay cầm một áochoàng lớn ném đến bên cạnh tôi, nhàn nhạt nói: “Nơi này lạnh hơn trong thành,nàng nên mặc nhiều quần áo đến.”
Tôi nói: “Ta không sợ lạnh.”
“Nàng là không sợ, ” hắn lạnh lùng nhìn tôi, “Nàng thìsợ cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-the-hoa/1612196/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.