Cho đến mùa đông Kiến An năm thứ mười ba, toàn bộGiang Đông, chỉ có hai người kiên định cho rằng chúng tôi có thể thắng.
Một người là Chu Du, một người là tôi.
Bao gồm cả Tôn Quyền, cho dù hắn tỏ ra cuồng nhiệt,cho dù hắn lắng nghe ý kiến của Chu Du, nhưng tôi vẫn nhìn thấy trong mắt hắnmột tia do dự.
Chu Du xin ba vạn binh, hắn liền chỉ cho chàng ba vạn.Ai cũng biết, Tôn Quyền có điều muốn giữ lại.
Vì sao lại muốn giữ lại binh lực ? Là vì để hỗ trợ,hay là để tự bảo vệ mình nếu chiến bại, hay là vì… ?
Tôi không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ sâu, tôi càngkhông rét mà run.
Nhưng Chu Du lại không để ý điều đó. Chàng gần nhưcuồng nhiệt lao vào chuẩn bị cho cuộc chiến.
Tôi thực hoài nghi một người làm sao có thể có nhiềutinh lực như vậy, cả ngày đều có thể nhìn thấy chàng ở gần quân trướng an bàimọi sự lớn nhỏ, nhưng lúc nào nhìn thấy chàng cũng là thần thái thanh tỉnh sángláng. Chàng cười đối mặt với tướng quân được chàng an bài, chàng cười bình tĩnhbố trí trận doanh ở bờ sông, thậm chí chàng còn cười nhận hết mọi chuyện, baogồm lời khiển trách cùng khắc nghiệt của Trình Phổ. Chàng đem toàn bộ quân độixây dựng thành một cỗ máy tinh vi chuẩn xác nhất.
Lúc quần anh hội tụ, tôi không tham gia. Nhưng sau nàynghe tiểu binh dùng một giọng điệu còn hơn cả sùng bái nói lại, một đêm đó đôđốc nói cười tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều là thần thái phấn khởi.
Một ngày nọ chàng gọi tôi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-the-hoa/1612181/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.