Cô Tuyết Phong là nơi Tam Sinh hoa sinhtrưởng, tuyết phủ quanh năm chưa từng tan, vùng đất tiên thánh bao phủbởi màu trắng tinh khiết không nhiễm trần thế.
Tôi sau khi rời khỏi Lâu Tập Nguyệt, thìmột đường chạy tới, khi tới ngày thứ chín, cuối cùng cũng đến một trấnnhỏ tên gọi là Duy Xuyên. Tôi đứng ngoài cửa thành ngẩng đầu, từ xa xacó thể nhìn thấy dãy núi cao cao phía xa một mảnh tuyết trắng. Sắc trờicũng bắt đầu tối, tôi nghĩ ngày mai hẳn có thể tới Cô Tuyết Phong. Để có thể suôn sẻ hái xuống Tam Sinh hoa, tôi tìm đến khách điếm chuẩn bịnghỉ ngơi một đêm cho khỏe chuẩn bị tinh thần.
Tôi đi vào cửa khách điếm, tiểu nhị trong điếm từ bên trong vội vàng chạy ra đón, nét mặt cười xởi lởi nói:“Khách quan mời bên này.” Đưa tôi đến một bàn gần song cửa sổ, mời tôingồi xuống. Tiểu nhị ở bên ân cần rót nước trà cho tôi, vừa thân thiệnbắt chuyện với tôi “Vị cô nương, xem chừng là người vùng khác tới đây?Cô tới thật đúng lúc nha. Hôm nay là ngày lễ hội đèn lồng một năm mới có một lần đó, rất náo nhiệt. Cô đừng thấy bên ngoài bây giờ không có ai,chỉ cần chờ thêm một lát, người người tấp nập. Cô ở đây vừa ăn cơm xonglà có thể đi dạo phố.”
Tôi nghe tiểu nhị nói như vậy, trong lòng khẽ động, không kềm nổi liếc nhìn ra mé ngoài cửa sổ. Hoa đăng treo ven đường đã có cái sáng lên, ngọn đèn như ánh sao lẻ loi lấp lánh. Tôichưa bao giờ được xem qua lễ hội hoa đăng, chỉ biết trong sách Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/46882/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.