Tôi nhìn vào mắt hắn, trái tim giống bị một bàn tay hung hăng nhéomột cái, nhảy lên một cơn đau. Giây lát, tôi trốn tránh khỏi ánh mắthắn, ấp úng hỏi: “Độc tình cổ của ngươi còn không có giải?” Cho nên cònôm tình cảm hư vô này với tôi, muốn cưỡng ép giữ tôi lại bên người,nhưng không nỡ giết chết tôi.
Lâu Tập Nguyệt rất lâu cũng không lên tiếng. Hắn chỉ cất bước đi đếntrước cửa, giật ra cửa phòng đối với thủ hạ bên ngoài sai bảo: “GọiTriệu Đan tới đây” Dừng một chút, ánh mắt trong suốt đảo qua Tử Yên trên mặt đất, thản nhiên nói: “Đem người đưa về Đổng vương phủ.”
Tôi nhìn người nọ khi kéo thi thể Tử Yên ra ngoài, trong lòng ấm ứcbi thương. Tử Yên tuy rằng đối với tôi làm chuyện thực quá phận, nhưngtám năm săn sóc làm bạn, không phải giả, chị đừng đối với tôi tốt lắm. Ở trong lòng trong mắt tôi, Tử Yên đã gần như coi tôi là một nửa thânnhân. Bây giờ, Bạch Khiêm đi rồi, chị cũng đi rồi. . . . . . Tôi cảngười không hiểu vì sao run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thânảnh tuấn dật ở cạnh cửa.
Chính tay giết tất cả những người đi theo hắn, hắn chẳng lẽ thật sự không hề có cảm giác?
Thi thể Tử Yên dọn đi không bao lâu, vết máu trên mặt đất đều đã bịrửa sạch sẽ rất sạch sẽ, còn mở cửa sổ cho gió thổi, ngay cả không khítràn ngập máu tươi trong phòng cũng phai nhạt đi rất nhiều. Giống nhưmới vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì, chỉ là ảo giác của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2370053/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.