Cửa tự đẩy ra, một người đi đến.
Tôi tựa vào đầu giường, nâng mắt nhìn lên bắt gặp thân ảnh cao thẳng tắp kia, trên mặt hơi hơi nóng lên, giốngnhư sáng sớm mấy ngày trước đây, nhìn chén trong tay anh, mất tự nhiênchỉ cười cười. Tô Mạc Phi đi thẳng đến trước giường tôi, đưa chén trongtay cho tôi, giọng dịu dàng nói : “Lần này không phải thuốc.”
Không phải uống thuốc lòng tôi tất nhiêntốt hẳn, cười tủm tỉm cụp mắt nhìn về phía chén nhỏ kia, trong mũi bỗngnhiên ngửi thấy được một mùi thịt nhẹ, nghi hoặc hỏi han: “Đây là. . . . . . ?”
“Canh thịt thỏ.” Tô Mạc Phi trên mặt nổivệt ửng hồng, trả lời: “Hồng Diệp tiền bối nói muội ăn kiêng chua cay,ta chỉ có thể đem thịt thỏ nấu thành canh, muội nếm thử, có vừa miệngkhông.”
Nấu canh?? Cho tôi? !
Tôi kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh. TôMạc Phi bị tôi nhìn chằm chằm khiến có chút không được tự nhiên hẳn,không biết cư xử nói gì, sau đó, miệng lẩm bẩm nói: “Việc này, nếu muộikhông thích, ta. . . . . .” Tôi thấy dáng vẻ anh chuẩn bị xoay người đi, cuống quýt vươn tay giữ chặt anh, “ôi”, đoạt cái chén trong tay anh,cầm chắc trong lòng bàn tay.
“Ai nói muội không thích chứ?” Tôi trừngmắt nhìn về phía anh ta, cúi đầu nhìn thoáng qua chén canh nóng hôi hổi, chỉ cảm thấy dòng nước ấm từ lòng bàn tay thấm chảy thẳng vào đáy lòng, cả người mỗi một chổ đều ấm áp dễ chịu.
Loại cảm động ấm áp mà an tâm, tôi dường như chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2370046/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.