Tôi bị lời này của Lâu Tập Nguyệt, khiếnngây ngẩn cả người. Hốc mắt nóng bỏng, tôi nhào về phía trước muốn ômlấy hắn, nhưng thân mình mềm nhũn không có sức cứ như bay lơ lửng, liềnngã thẳng xuống giường. Lâu Tập Nguyệt rõ ràng kinh ngạc nhảy dựng,cuống quít vươn tay tới đỡ tôi, tôi nhân thể ôm cổ hắn, dùng hết sứccuốn lấy hắn.
Trải qua việc ngã vừa rồi, ngực lại đaukhiến tôi ho khụ khụ. Lâu Tập Nguyệt muốn đẩy tôi ra, lại bị tôi ôm càng chặt. Thân thể không tự chủ được mà phát run, nguyên nhân vì một chưởng kia, mà còn vì tôi e ngại cùng hắn tiếp xúc thân mật, đối với hắn không chịu buông tay. Nếu nói Lâu Tập Nguyệt là một thanh kiếm rút ra khỏivỏ, mặc dù vết thương của tôi vẫn còn nhói đau, tôi vẫn muốn ôm chặthắn..
Mãi cho đến khi cơn ho dứt hẳn, cơ thểtôi cũng run rẩy kịch liệt, Lâu Tập Nguyệt hơi dùng sức, muốn đẩy tôi ra chút, rũ mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tôi..
“Sư phụ”, tôi nhẹ giọng gọi hắn, nói:“Con không giải thích với người về chuyện của con cùng Tô Mạc Phi, làbởi vì người khiến cho con cảm thấy không cần phải …. người con thích,là sư phụ, vẫn là như thế.” Lâu Tập Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn tôi,trong ánh mắt đấu tranh kịch liệt. Tôi run rẩy vươn tay sờ vào khoé mắthắn, sau đó lướt tới tóc mai của hắn. Người này, là người đàn ông tôidùng sinh mệnh để yêu, hắn không phải người tốt, thậm chí là một đại mađầu không chuyện ác nào không làm, đối với tôi chính là yêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2370010/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.