Tôi ôm chân ngồi dưới đất, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau một đôi tay thon dài kéo tôi vào lòng ngực.
“Tiểu Tự ngốc, không ở trong phòng đợi,ngồi ở bên ngoài làm chi”. Tiếng nói Lâu Tập Nguyệt mang theo vài phầnbiếng nhác khi mới tỉnh ngủ, nhẹ nhàng lướt qua tai tôi. Tôi nhìn phíatrước, mờ mịt mà nói: “Quần áo, con đã quên. . . . . .” Lâu Tập Nguyệtsửng sốt trong phút chốc, sau cười hì hì cười ra tiếng đến, lật mặt tôiqua, gõ lên trán tôi một cái, “Tiểu Tự ngốc, thật ngốc”. Tôi nhìn đôimắt hắn trong suốt sáng rực, trong đầu hỗn loạn.
Dịu dàng thế này và mỉm cười như thế, đều bởi vì cổ độc sao? Vì luyện thành Thiên nhất thần công?
Ngực nhói đau, tựa như một con dao đang cắt từ đầu cắt xuống.
Nếu là một nhát đao đâm vào ngực, có phải sẽ không đau như vậy?
Ngay trong vòng tay ấm áp tựa nắng xuân,tôi lại lạnh khiến cả người run rẩy. Lâu Tập Nguyệt dường như pháthiện khác thường, cau mày gọi tôi một tiếng: “Tiểu Tự?” Tôi cúi đầukhông nhìn hắn. Hắn bối rối, dùng tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt nhìn tôi tựa như ánh sáng từ ngọc, đẹp đến độ khiến cho người ta nhìn cũng cóthể đui mù. Lâu Tập Nguyệt cười, trán chạm vào trán tôi “Tiểu Tự, muốnquà sinh nhật thì nói rõ đi, sao lại để mình ngồi ở nơi này ngây ngốcchứ”. Nói xong, hôn lên chóp mũi tôi đang bị lạnh khiến đỏ hồng, hôn nơi này còn chưa đủ, hôn trán, mi tâm, hai má, sau đó là môi, từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2369988/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.