(17)
Khi ta tỉnh lại, thấy A Man khóc đỏ mắt.
Ta hỏi nàng: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
A Man khóc ròng: "Ba ngày. Bạch tiên sinh nói nếu ngài không tỉnh, có thể sẽ phải chuẩn bị hậu sự."
Người mốt mạng không dài, tai hoạ theo ngàn năm. Xem ra người tạo nghiệt nhiều, Diễm Vương cũng sẽ không nhận."
A Man gọi Bạch tiên sinh vào bắt mạch cho ta.
Bạch tiên sinh là y quan đi theo ta, cha mẹ vợ con đều chết trong chiến tranh, sau khi được ta cứu liền toàn tâm toàn ý đi theo ta đánh giặc, hiện tại có thêm mấy đồ đệ, bệnh tình lớn nhỏ trong quân đều do hắn và đồ đệ chữa trị.
Bạch tiên sinh nhìn vết thương của ta, thở dài nói: "Điện hạ, mấy ngày trước vết thương so tên để lại người vẫn chưa tĩnh dưỡng tốt, hiện giờ lại thêm một đao nữa, nếu người không mặc áo giáp chống đỡ lại, chỉ sợ sẽ chị chém thành hai đoạn ngay lập tức. Hiện tại vết thương ngoài da của người sẽ mau chóng lành, còn vết thương bên trong dù thế nào cũng phải tĩnh dưỡng tốt."
Ta không cảm thấy hứng thú chút nào, thản nhiên nói: "Chi bằng chết đi còn tốt hơn."
Không ngờ A Man đang sắc thuốc bên cạnh lại bắt đầu khóc: "Nữ lang, có phải ngài muốn rời khỏi nô tỳ đúng không? Nữ làn là người tốt vì nước vì dân, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Ta nghe vậy mà đầu bắt đầu đau, Bạch tiên sinh cũng thật là, đuổi nàng ta ra ngoài sắc thuốc cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-manh-ngoc/2728417/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.