Đích trưởng nữ nhà Bác Viễn Hầu, chính là nữ tử khiến cả thế gian phải kinh hãi.
Bái đại hiền đương thời làm sư, luyện cung ngựa tập đao thương, cải nam trang, chiến đấu tốt, tính tình hung ác.
A phụ thương yêu ta hai mươi năm, nhưng ông cũng từng chỉ vào ta và nói tính tình hung ác tàn bạo.
A huynh thương yêu ta hai mươi năm, nhưng cũng phân ghế ngồi với ta, không dám nhìn ta.
Bào đệ A Phan cùng ta chạy trốn ngàn dặm, nhưng sau đó lại trốn vào trong góc phòng không muốn gặp ta.
Đệ muội đều kính trọng ta, nhưng bọn họ lại sợ ta hơn.
Các di nương không dám gây sóng gió.
Ta nham hiểm, ta ác độc, ta thân là trưởng tỷ cũng không thân thiết với đệ muội, năm tuổi ta có thể đẩy muội muội vào trong hồ nước, ở học đường đọc sách ta thường xuyên gây chuyện đánh nhau.
Ta uống cạn bầu rượu kia, ta nhẹ nhàng nói một mạch với Phùng tiên sinh.
Ta sắp hai mươi tuổi rồi, không dám nghĩ lại những chuyện đã qua, để ở trong lòng, thật trĩu nặng. Người trước mắt là nhân tài sáng suốt có năng lực mà nhân gian khó có được, hắn trung thành, hắn nhân tuệ*, hắn được mọi người yêu quý, hắn đơn giản trong sạch. Ta vốn không được như thế.
*nhân từ và thông minh.
Cảm giác say nổi lên, ta hỏi: "Tiên sinh, người tốt là như thế nào, người xấu là như thế nào?"
Năm ấy ta mười tuổi, quê nhà Vân Xuyên bị nạn hạn hán và châu chấu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-manh-ngoc/2728404/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.