Quận Úng Ninh là lá chắn bảo vệ cuối cùng xung quanh kinh thành.
Quận thủ là một người có bản lĩnh, nhưng cũng đã cố thủ ba ngày với điều kiện không lương thực không người rồi.
Hắn ta có trí tuệ xuất chúng, ta tự nhiên phải chiêu hàng: "Lang quân, Đại Dận không nói, hôn quân không nói. Ngài việc gì phải đem tính mạng của thân gia* buộc vào một con thuyền đang chìm, sao không quy hàng, một lần làm lên nghiệp lớn?"
*bản thân và gia đình
Quận thủ nói: "Ta đã ăn bổng lộc của Vua, thì sẽ một lòng trung thành với vua, nếu hôm nay vận mệnh không thương sót, đó chính là số mệnh của ta, nguyện thề sống chết báo đáp Đại Dận."
Ta hô lên với những người theo sau: "Công thành!"
Cuối cùng quận Úng Ninh thất thủ.
Ta đi lên thành lâu, quận thủ đã tự vẫn hy sinh cho giang sơn.
Nhưng vào lúc này, tuỳ tùng tới tìm ta, nói với ta, phủ đệ sân cổng của quận thủ nghiêm ngặt, một nhà mười ba người, đều đã uống thuốc độc tự sát, sắc mặt bình tĩnh, thong dong mà đi.
Ta cúi người xuống, nhấc chiếc mũ của quận thủ lên, hé ra gương mặt dịu dàng của hắn, nếu không sinh ra trong thời loạn lạc, chắc hẳn cũng nên thong dong ngồi trước cửa sổ uống chà đọc sách, thê tử may y phục cho hắn, mà hài tử hắn thò đầu ra từ phía trước cửa sổ, tinh quái muốn trốn học.
Ta không hiểu, hoàng đế đạo đức suy đồi, sao hắn lại phải khổ cực đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-manh-ngoc/2728399/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.