7.
Không một ai trở về chịu tang, chỉ ở nhà lập từ đường làm lễ cúng mười ngày.
Ta vì mẫu thân tự mình sao chép kinh thư cầu phúc, trong lòng vẫn lo lắng cho hai đệ muội của mình.
Hai đứa nhỏ năm nay cũng không quá mười tuổi, trước đó vài ngày còn có thư nhà gửi tới nói là cao lớn thêm một chút, cần cắt quần áo mới, sao bây giờ không biết sống chết?
Trong nhà đều là mây đen u ám, các di nương cũng không có tâm tư tranh sủng.
Ngày xưa các nàng tranh giành sủng ái gay gắt, tính tình mẫu thân mềm mỏng thường bị các nàng khi dễ. Chỉ là ta cũng không phải là thiếu gia chỉ biết ăn chơi trác táng, lại có A Ngọc được phụ thân yêu thích, lúc này mới làm cho các nàng có chút thu liễm.
Chỉ là thê thiếp có tranh đấu lợi hại đến đâu cũng chỉ là tranh cãi ầm ĩ qua ngày, đơn giản vì một tấm tơ lụa hay một hộp châu hoa ngọc mà thôi. Nhưng đột nhiên chủ mẫu lấy phương thức thảm thiết như thế qua đời, các nàng cũng giống như mất hết hồn vía, chỉ biết quỳ gối phía sau các tăng ni yên lặng đọc kinh thư. Đệ đệ muội muội cũng không dám thở mạnh, chỉ có Linh Nhi túm lấy góc áo của ta, hỏi: "Đại huynh, đại tỷ cùng nhị huynh khi nào thì trở về?"
Ta chỉ biết im lặng, nàng cũng không dám hỏi tiếp.
Cuộc sống vẫn phải trôi qua như thường lệ.
Triều đình hạ chiếu an ủi phụ thân, mẫu thân thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-manh-giac/2735040/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.