Nhưng thời gian của tuổi trẻ sẽ không là vĩnh viễn, con người cuối cùng sẽ lớn lên, khi tôi bắt đầu nhớ được một số chuyện, tôi đã mười ba tuổi. Tôi dần hiểu rõ, quan hệ của tôi với Lương Sinh, với ba vô cùng rắc rối.
Tôi vẫn gọi Lương Sinh là anh. Nhưng tôi nhìn thấy được ánh mắt của ba ngày càng lạnh giá, tôi cũng có thể cảm giác được, đôi mắt của người ba ngồi trên xe lăn kia đã chứa đầy bất an. Đôi mắt của tôi, giống như một sợi dây vô hình! Ông ta đã không còn trước mặt tôi mà lớn tiếng với mẹ, bởi vì mẹ lúc này làm việc quá vất vả, đã là ngọn nến trước gió, gánh nặng cuộc sống khiến bà nhanh chóng suy yếu. Có lẽ ba cũng hiểu, nếu mẹ qua đời, tương lai ông ta chỉ có hai bàn tay trắng.
Đôi khi, mẹ đút cơm cho ông ta, nếu có thịt, ông ta sẽ tỏ ý nhường cho mẹ một miếng. Điều lạ là, mẹ lại tưởng ông ta bố thí cho mà mắt rưng rưng nước.
Tôi thường nghĩ, nếu như không có mẹ của Lương Sinh, có lẽ tôi sẽ có một gia đình rất hạnh phúc, mà mẹ của tôi, cũng sẽ không vì cuộc sống mà bán máu của mình! Dường như có thể héo úa bất cứ lúc nào. Mà Lương Sinh, anh lại có thể sống tại nhà của tôi một cách yên ổn, hưởng thụ tình yêu và kính dâng của mẹ vì lợi ích toàn cục?
Nhưng mà, tôi lại quên mất cảm nghĩ của Lương Sinh, thực ra, anh chẳng phải là sống trong hiềm khích của quá khứ và hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-sinh-lieu-doi-ta-co-the-khong-dau-thuong/256529/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.