Mã Cảnh Chung nhìn nhóm Tiêu Thu Thủy ăn được hơn một nửa, đột nhiên trầm giọng nói:
- Tiêu thiếu chủ, Mã mỗ đáng chết, Mã mỗ nếu làm điều gì có lỗi với cậu, đành xin kiếp sau làm trâu làm ngựa, lấy chết đền lại vậy.
Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:
- Mã huynh sao lại nói những lời này.
Mã Cảnh Chung cười thảm đáp:
- Tiêu thiếu chủ, các vị hiệp huynh, Đường cô nương, Mã mỗ lúc nãy đã bỏ vào trong thức ăn Tam nhật mê hồn tán...
Tiêu Thu Thủy bỗng kêu lên một tiếng, ngã gục xuống đất.
Khâu Nam Cố ngẩn người, cũng đổ xuống.
Thiết Tinh Nguyệt gầm lên một tiếng, muốn đứng dậy nhưng cả người lẫn bàn đều đổ ra, bát đĩa vỡ tan.
Tả Khâu Siêu Nhiên nghiên nghiêng ngả ngả đứng dậy, cuối cùng thì dựa vào cột gỗ, trượt dài ra đất.
Đường Phương loạng choạng một chốc, cũng ngã xuống đất, chỉ hỏi được một câu:
- Các ngươi, tại sao...?
Rồi cũng hôn mê.
- Tại sao?
Mã Cảnh Chung cười thảm nói:
- Tại sao? Tôi làm sao mà biết được. Chỉ trách mọi người lẽ ra không nên đối địch với Quyền Lực bang, chúng ta làm sao mà đụng vào thiên hạ đệ nhất đại bang được!
Âu Dương San Nhi một mực cắn môi, môi dưới trắng bệch không một chút máu, bấy giờ không nhịn được, nói:
- Cảnh Chung, chàng làm vậy vì thếp, có đáng không?
Mã Cảnh Chung dằn từng tiếng một:
- Nhưng ta đã làm rồi.
Âu Dương San Nhi lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-quang-hao-kiet-than-chau-ky-hiep/2958892/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.