Lục Trác Niên phụ trách lái xe, dù hắn không chủ động nói gì nhưng Kỳ Duật vẫn phát hiện ra ánh mắt liếc trộm của hắn. Anh cười hỏi: “Anh muốn đi siêu thị mua ít đồ không?”
“Hả?” Lục Trác Niên chưa phản ứng kịp. “À ừ, em muốn mua gì?”
Kỳ Duật hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Lục Trác Niên hiểu ra liền cười: “Em định nấu cho anh ăn hả?”
Kỳ Duật quay sang nhìn hắn: “Anh muốn ăn không?”
“Này thầy Kỳ, anh có câu này muốn hỏi em.” Ngón trỏ của Lục Trác Niên gõ gõ lên tay lái. “Ngoài nấu cơm với làm việc nhà ra, em có còn thú vui nào khác không?”
Kỳ Duật chưa kịp trả lời, hắn đã chặn họng: “Ê, đọc sách với làm việc không tính đâu nhé.”
Kỳ Duật cười hiền: “Làm việc thì không nói làm gì, nhưng sao đọc sách lại không tính?”
“Thì em đọc sách để viết luận văn, mà viết luận văn là để làm việc đấy thôi? Như nhau cả.”
Kỳ Duật chẳng tranh cãi với hắn, Lục Trác Niên lại tự lẩm bẩm: “Ờ, em còn trồng cỏ nữa.” Ý hắn là mấy chậu cây xanh bày ở ban công của Kỳ Duật, ban đầu chỉ để ở ban công ngoài phòng khách, sau Lục Trác Niên chuyển vào bèn được Kỳ Duật để trong phòng ngủ của mình.
“Cái đó không phải cỏ…” Kỳ Duật đến chịu hắn.
“Không phải cỏ thì là gì, có thấy ra hoa bao giờ đâu.” Lục Trác Niên dí dỏm nói. “Anh không rành mấy cái này, không nở hoa thì hoặc là cỏ, hoặc là rau, hay về nhà em chỉ cho anh biết đi.”
Kỳ Duật chỉ nhoẻn miệng cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587287/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.