Lục Trác Niên thoáng im lặng rồi hỏi: “Tại sao?”
“Anh cũng thấy rồi đấy, anh kết hôn với tôi không hề làm quan hệ hai nhà thêm khăng khít, ngược lại còn gặp phải nhiều rắc rối hơn.” Kỳ Duật nhẹ nhàng cười. “Tôi không phải đối tượng thích hợp để liên hôn.”
Lục Trác Niên đáp: “Hồi cầu hôn tôi, em đâu có nói như vậy.”
Hai tiếng “cầu hôn” có vẻ không phù hợp trong hoàn cảnh này lắm. Kỳ Duật lặng lẽ tiêu hóa thứ cảm giác kỳ lạ này, sau đó chỉ nói: “Tôi xin lỗi.”
“Sao tôi lại có cảm giác bị bội tình bạc nghĩa thế nhỉ.” Lục Trác Niên cười nói, thực ra hắn chẳng muốn cười chút nào, thậm chí còn muốn làm Kỳ Duật khóc nữa, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nỡ làm vậy. “Đây là lời đề nghị hay là quyết định từ một phía của em?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Kỳ Duật dường như đã đoán được câu trả lời của hắn nên trống ngực đập dồn, giọng nói lại rất khẽ khàng: “…Tất nhiên là đề nghị.”
“Vậy thì tôi không đồng ý.” Lục Trác Niên thẳng thắn rành mạch đáp. “Em còn đề nghị nào nữa không?”
Kỳ Duật nhìn hắn, hỏi: “Tại sao?”
“Để tôi hỏi em một câu, nếu như người em lấy là anh trai tôi thì em có đề nghị ly hôn không?”
Kỳ Duật ngẩn ra, nhưng vẻ mặt của Lục Trác Niên thì rất nghiêm túc. Anh chợt nhớ tới những lời mà hắn vừa nói với bố, từ đó nhạy cảm mà phát hiện ra rằng, thật ra hắn không hề tự tin đến vậy.
“Phải nghĩ ngợi lâu đến thế cơ à?” Lục Trác Niên khẽ cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587280/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.