Kỳ Duật để ý thấy dạo này Lục Trác Niên rất hay chạm vào người mình, mà động tác lại rất tự nhiên, đa phần đều là vô ý đụng vào rồi tách ra ngay. Anh thấy hắn cũng chẳng có vẻ gì lạ cả nên nghĩ phải chăng mình quá nhạy cảm, hai người ở chung với nhau lâu thì đương nhiên sẽ dần thân thiết hơn thôi. Chỉ là Kỳ Duật cực kỳ chú ý đến khoảng cách giữa người với người, anh quen giữ một khoảng lịch sự với người khác rồi, chỉ cần bị phá vỡ là anh sẽ nhạy cảm phát hiện ra, sau đó sẽ thấy căng thẳng như bị người khác xâm phạm không gian riêng tư vậy. Cũng may anh đã khá quen với Lục Trác Niên, không thấy khó chịu gì cả, thậm chí còn có thiện cảm nhất định nữa, cho nên cũng không đến nỗi vừa bị đụng vào là cả người căng cứng. Chỉ là mỗi lần như vậy, Kỳ Duật đều có chút bối rối, nhạy cảm với bất cứ cử chỉ nhỏ nào của Lục Trác Niên. Ngoài mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm chờ cho khoảnh khắc này qua đi.
Vừa được Lục Triển Đình cho phép, Lục Trác Niên gần như ngay lập tức vạch ra lộ trình để đến Iceland. Tất nhiên Kỳ Duật chẳng có ý kiến gì, nhưng kỳ thực anh cứ nghĩ hắn sẽ chọn một nơi ấm áp để tránh rét. Iceland cũng không phải quá lạnh giá, nhưng dù gì nơi này cũng nằm giáp vòng cực Bắc, mà bây giờ còn là mùa Đông nữa, khắp nơi bị băng tuyết bao phủ, vậy thì chắc phải chuẩn bị khá nhiều đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587271/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.