Kỳ Duật thường hay yên lặng, nhất là khi ăn cơm. Nhưng hôm nay anh yên lặng hơn mọi khi nhiều.
Suy nghĩ này chỉ thoáng xẹt qua trong đầu Lục Trác Niên. Hắn cũng không nghĩ nhiều, vẫn cạn chén với Vệ Lăng Phong cứ như thể không hề biết cốc của cậu ta đang đựng Sprite vậy. Vệ Lăng Phong thích nhất là kiểu này, cậu ta không thể động đến một giọt rượu nên cứ mê mẩn rượu mãi. Cứ vậy, cậu chàng uống cạn hết cốc này đến cốc kia cùng Lục Trác Niên. Hiếm lắm mới có người chịu uống cùng cậu ta, trông cái vẻ hớn hở kia hệt như đã say thật vậy.
Kỳ Duật ngồi cạnh quan sát mà lòng không an tâm, cho nên khi thấy hai người họ uống cạn cốc của mình, anh liền lặng lẽ rót Sprite vào cốc của họ. Lục Trác Niên vừa chạm môi vào cốc liền khựng lại, bỏ cốc xuống, nhưng Vệ Lăng Phong thì không phát hiện ra, vẫn rất trịnh trọng nhấp từng ngụm Sprite một.
Kỳ Duật nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Uống ít thôi, uống nhiều khó chịu đấy.”
Lục Trác Niên giơ cốc lên, nhìn anh rồi nói: “Nhưng hôm ấy cậu uống say, tôi hỏi cậu có khó chịu không thì cậu bảo không.”
Kỳ Duật không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện này, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Vệ Lăng Phong cuối cùng cũng nhớ đến chuyện khác ngoài chuyện uống “rượu”, bèn chõ mồm vào: “Thì tại sợ anh đau lòng chứ sao.”
Rồi cậu ta lại quay sang nói với Kỳ Duật: “Ủa, anh biết uống rượu hả? Thế thì uống một ít đi. Uống được rượu sao lại không uống, kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587267/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.