Du Vi đang ở bếp nhìn người giúp việc nấu canh, nghe thấy ở sảnh có tiếng động liền đi ra xem thế nào, kết quả nhìn thấy thằng con lâu ngày chưa gặp đang đứng trong phòng khách, ngạc nhiên đến nỗi nói năng lộn xộn, theo bản năng mà kéo tay con trai, nói: “Bảo đến ăn cơm tối cơ mà, sao bây giờ đã đến rồi?”
Lục Trác Niên cười nói: “Con bảo sẽ đến sớm mà. Thôi bọn con ra ngoài nhé, lúc nào đến giờ ăn thì lại về.” Hắn còn cố ý vừa nói vừa quay qua nhìn Kỳ Duật.
Du Vi nắm chặt cánh tay của con trai, lườm nói: “Cái thằng này!” Lại thuận theo động tác của hắn mà nhìn qua Kỳ Duật. Kỳ Duật lúc này mới lễ phép chào hỏi bà rồi đưa quà cáp cho vú em trong nhà.
“Đỡ ốm chưa con?” Du Vi ân cần hỏi han.
Kỳ Duật đáp: “Ổn rồi ạ.”
“Thế thì tốt, mấy đứa còn trẻ nên ốm đau cũng dễ khỏi. Đến khi bằng tuổi bọn mẹ thì phải biết cách chăm sóc bản thân… Ô kìa, mẹ thích nhất là tổ yến đấy, ôi ôi, sao mà chu đáo thế không biết.” Du Vi vui vẻ nhìn quà gặp mặt mà Kỳ Duật mang đến, sau đó sai người nấu một chén để tối ăn, “lá trà các thứ thì mẹ chẳng hiểu gì đâu, bố các con mới thích cái này. Bố mấy đứa cứng nhắc như cái máy ấy, lúc vui cái mặt cũng xụ ra, chứ trong lòng thì đang hớn hở lắm.”
Bà còn nói thêm: “Cần câu thì cứ cất đi đã, hôm nào đi thăm ông thì hẵng mang theo. Ông ấy lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587229/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.