Lục Trác Niên dường như chưa từng bước vào căn nhà này bao giờ. Ngoại trừ hôm đầu tiên hai người chuyển vào đây thì hắn phải đến xem xét nhà cửa ra sao, nhưng sau đó viện cớ bận việc nên đi luôn, còn lại hắn chưa ngủ ở đây một đêm nào, cho dù nơi này rất gần với công ty của hắn.
Bởi thế nên Kỳ Duật hoàn toàn biến nơi này thành chốn riêng của mình. Anh thay màu rèm cửa và thảm trải sàn, trên giá để đồ ngoài sách ra còn bày thêm mấy thứ lặt vặt nho nhỏ, trên bàn trà đặt cả một bộ trà cụ, thậm chí còn kê cả mấy kệ trồng hoa ngoài ban công, mỗi chậu đều được xếp ngay ngắn, trông cực kỳ sáng sủa, có sức sống hơn hồi đầu nhiều.
Buồn cười là Lục Trác Niên lại thấy Kỳ Duật mới là thiếu sức sống nhất, giống như cái ký hiệu được truyền lại từ nhiều năm vậy, trông thì ghê đấy, nhưng thực chất chẳng có ý nghĩa gì mấy.
Hắn quay người đi tìm nơi để thu xếp đồ đạc. Tầng trên có bốn phòng, gồm một phòng ngủ chính, một phòng đọc sách, hai phòng còn lại để trống. Để trống tức là lúc dọn đồ vào thì Lục gia chẳng chuẩn bị gì nhiều, cho nên tất nhiên là sẽ không có chỗ ngủ rồi.
Thực ra phòng này trông còn rất mới, ngoài nội thất đồ đạc cơ bản ra thì chẳng có đồ đạc dư thừa nào cả.
Lục Trác Niên xuống tầng xách hành lý vào phòng ngủ chính, thầm nghĩ Kỳ Duật biết đường bày biện mấy thứ linh ta linh tinh này mà chẳng biết đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587226/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.