Từ chỉ sự yếu ớt từng là ước mơ tha thiết của Tả Ý.
Đáng tiếc, từ nhỏ đến lớn chỉ có duy nhất một bộ phậncủa cơ thể đối đầu với cô, chính là răng cấm. Từ nửa đêm cô đã đau gần chết,nhưng không dám nói với Lệ Trạch Lương. Ban ngày anh đến bệnh viện làm vật lýtrị liệu đã mệt lắm rồi, khó khăn lắm mới ngủ được mà không phải uống thuốc.
Sáng hôm sau cô bị Lệ Trạch Lương kéo đến bệnh viện.Trong phòng khám bệnh sáng trưng, sát bên có thằng bé đang khám răng, khôngchịu hợp tác với bác sĩ, khóc lóc ầm ĩ, còn luôn miệng gọi mẹ.
Cô há to miệng, nằm hoảng hốt dưới ánh đèn, Lệ TrạchLương thì ngồi bên cạnh. Bác sĩ lại liên tục bảo cô há miệng, súc miệng, rồi hálớn miệng...
Đến khi quai hàm bắt đầu tê cứng, bác sĩ kết luận:“Hàm trên hàm dưới bên trái có hai cái răng khôn phải nhổ, bằng không sẽ đauhoài.”
Tả Ý vừa nghe nói đến nhổ răng, đột ngột biến sắc:“Tôi không nhổ.”
“Nếu không nhổ thì còn đau nữa, nếu lỡ sưng thì cònkhó chịu hơn. Hai người suy nghĩ đi.”
Tả Ý méo xệch miệng, hướng ánh mắt cầu xin sang LệTrạch Lương: “Em không nhổ đâu.”
Không ngờ Lệ Trạch Lương nói: “Nhổ đi, dù sao răngkhôn cũng chẳng dùng đến, chấm dứt hậu hoạ, để sau này em không đau nữa.” Câunày chẳng khác nào tước mất cọng cỏ cứu sinh của Tả Ý.
Tiếp đó Lệ Trạch Lương đi đóng tiền, rồi đưa cô đichụp hình răng.
Sau khi quay lại, bác sĩ xem phim chụp, hỏi kỳ sinhlý, mấy vấn đề nhạy cảm dị ứng linh tinh, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-ngon-ta-y/67514/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.