Chiêm Đông Quyến từ thành phố B chạy xe một mạch khôngnghỉ đến đây. Lòng anh nóng như lửa đốt, lo cô khóc mãi không thôi.
Anh dựa theo địa chỉ Tả Ý cho, đến khu vui chơi thìtìm thấy cô.
Lúc đó, Tả Ý điềm tĩnh ngồi trên ghế, nói chuyện vớimấy em nhỏ, sắc mặt đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không giống thái độ như lúc gọiđiện.
Cô đã thân thiết với mấy đứa bé đó, hình như đang chơiđoán gì đó với chúng, ai đoán đúng sẽ được thưởng kẹo.
Có một đứa bé mũm mĩm nhìn chung quanh chỉ nhánh câykhô, hỏi: “Đố cô đây là gì?”
“Cây gỗ.” Tả Ý đáp.
“Bốn chữ.”
Tả Ý ngẫm nghĩ, “Một cái cây gỗ.” Đúng bốn chữ.
Chiêm Đông Quyến ở cạnh nhìn thấy chỉ đành lắc đầucười.
Cô từ nhỏ đã vậy, chẳng khác trước đây, trêu chọcngười ta là giỏi nhất.
Quả nhiên, câu trả lời của cô làm thằng bé không ứngphó kịp, vội vàng xua tay nói: “Không phải, không phải, không phải ý đó, phảilà kiểu dùng bốn chữ ấy.”
“Đó là thành ngữ.” Tả Ý cười.
“Đúng rồi, là thành ngữ. Nói thế nào?”
Cái này đúng là đánh đố cô, cô nghiêng đầu, nhíu mày,“Không biết.” Khó đoán quá.
Thằng bé đắc ý vênh mặt nói: “Cái này gọi là hoàn hảonguyên vẹn.” Sau đó nó bẻ nhẹ nhánh cây, lớp vỏ cây chưa gãy lìa, nói tiếp:“Đây là vấn vương không dứt.”
Tả Ý nghe xong, cười cười, cầm nhánh cây đó, lập tứcbẻ thành hai khúc, hỏi: “Vậy cô đố con, đây là thành ngữ gì?”
Thằng bé gãi đầu, lông mày nhíu lại, lắc đầu nói: “Côgiáo chưa có dạy, con không biết.”
Tả Ý chớp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-ngon-ta-y/67511/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.