Trên đường ra sân bay đi ngang qua cổng trường đại họcM, Tả Ý nhìn ra ngoài cửa xe.
“Muốn quay lại thăm không?” Anh hỏi.
“Thôi, có quen biết ai đâu.” Cô lắc đầu.
“Anh cũng tốt nghiệp ở trường này.” Anh nói.
“Thật không?” Cô kinh ngạc quay lại hỏi, sau đó nhớ rahình như tiểu Lâm có nhắc đến. Trước kia anh học rất giỏi, còn lấy được họcbổng toàn phần đi du học đến đại học Heidelberg.
Trên chuyến bay về, Tả Ý buồn chán lại bắt đầu tìmchuyện nói.
“Xem ra chúng ta có duyên thật ha, học chung tới mấytrường. Có khi nào trước đây đã gặp nhau ở đâu rồi không?” Cô cười híp mắt.
“Có lẽ.” Anh quay mặt nhìn ra cửa sổ.
“Có điều người như anh, đa phần là không để mắt đến emrồi, có đúng không?”
“Ừ.” Anh không chú ý nghe cô nói, thất thần ừ đại.
“Ừ gì mà ừ.” Tả Ý nhăn nhó, “Anh phải nói, ‘khôngphải, anh cảm thấy cô Thẩm chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tài năng hơnngười, cho nên đối với cô Thẩm vừa gặp đã yêu, chỉ hận gặp nhau quá muộnmàng’.”
“Sắp cất cánh rồi, ngồi đàng hoàng đi.” Anh nín cười,nói.
Máy bay bay lên rồi đạt trạng thái cân bằng, Lệ TrạchLương mở tờ báo ra xem.
“Em có một câu hỏi.” Cô tháo dây an toàn, dựa đầu vàovai anh.
“Hửm?”
“Sao lại yêu em?”
“Sao là sao?”
“Em tầm thường, mặc dù lòng dạ lương thiện, có tinhthần chính nghĩa, tâm hồn cao đẹp, tướng mạo cũng không tệ...” Cô “tự ti” nói,“Nhưng vì sao anh cứ yêu em?”
Anh buông tờ báo, ngẫm nghĩ nói: “Anh có nói anh yêuem à?”
“...” Ặc──quảthật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-ngon-ta-y/67509/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.