13
Khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, tay chân tôi bủn rủn.
Mặt trời mùa đông ảm đạm treo trên không trung, bầu trời xám xịt và ngột ngạt.
Khương Sí đến đỡ tôi, bị tôi hất tay ra.
Tôi trở về làng, hỏi các cụ già mới biết người thầy đã từng dạy chúng tôi đã qua đời vì bệnh từ lâu.
Ông ấy có lẽ cả đời cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng, ông đã làm tổn thương lũ trẻ chỉ bằng một câu nói.
Em gái tôi nghe nói Kiều Lôi ngồi tù và có thể sẽ không ra tù trong vài chục năm tới hoặc thậm chí cả đời, vì vậy cô ta đã ôm đứa trẻ đến tìm tôi tính sổ.
Tôi nói với cô ta rằng nếu cô ta muốn sống tốt, về sau đừng đến làm phiền tôi, tôi sẵn sàng bỏ tiền chu cấp cho mẹ con cô ta.
Cô ta cười như một kẻ điên: “La Tiểu Hoan, chị không cần dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn tôi, chị có tư cách gì, chị là một tên trộm, chị đã lấy những thứ lẽ ra thuộc về tôi, bây giờ còn phải giả vờ như người tốt..."
Tôi không nghe cô ta nói hết, liền quay người bỏ đi.
Cô ta phát điên sau lưng tôi.
Vì động tác quá lớn của cô ta, đứa trẻ trong lòng cô ta ngã xuống đất, phát ra tiếng khóc rất lớn.
Không lâu sau khi tôi trở lại trường học, trưởng thôn gọi cho tôi và nói rằng em gái tôi đã làm một người bị thương trong thành phố và thậm chí còn cào vào mặt một cảnh sát khi cô ta bị bắt.
Sau đó, người ta phát hiện ra rằng cô ta có vấn đề về thần kinh, cô ta đã bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện tâm thần.
Trưởng thôn hỏi tôi: “Đứa bé kia rất thông minh, cháu có muốn nhận…”
“Gửi nó vào cô nhi viện đi, cháu không có sức nuôi nó.”
Tôi sợ nuôi nó mười tám năm, sau đó sẽ lại chết dưới lưỡi dao của nó.
14
Trong suốt thời gian học đại học, tôi đã ủ rũ không vui vì chuyện của em gái mình và Kiều Lôi.
May mắn có giáo sư và bạn học giúp đỡ, tôi đã nhẹ nhõm hơn chút.
Trong khoảng thời gian này, người đã trả giá nhiều nhất chính là Khương Sí.
Thỏa thuận của tôi với anh ấy chưa bao giờ được hoàn thành.
Tôi chưa từng làm bạn gái anh ấy.
Nhưng khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi nói với anh ấy: "Nếu anh không ghét bỏ em lòng dạ độc ác, em có thể cùng anh kết hôn."
Anh ấy sửng sốt một lúc, đột nhiên nắm lấy tay tôi: “Đi thôi, bây giờ đi đăng ký ngay lập tức.”
Tôi cười: “Gấp cái gì, anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, em là người mà ngay cả em gái ruột và cháu trai ruột cũng không cần.”
“Đừng có nói nhảm với anh, lập tức đi đăng ký, sổ hộ khẩu của em đâu?”
Đăng kí xong, anh ấy vui đến mức ôm tôi xoay vòng vòng, một chân lại đá trúng giáo sư của tôi.
Giáo sư Tô có dáng vẻ hận sắt không thành thép: “Hai cái đứa này, chuyện lớn như vậy không nói cho người nhà biết sao?”
Khương Sí bế tôi chạy: “Cùng cô nói làm gì, cô không đồng ý à?”
Giọng nói của giáo sư Tô truyền đến từ xa: “Cô phải tổ chức hôn lễ cho các em, phải hồi vốn lại chút quà mừng gửi trước kia đã gửi cho người khác…”