Một ngày qua đi, Liễu Yển Húc nguyên ngày hôm nay không gặp Mộ Dung Hoài Tần, việc này không thể không nói là một việc tốt.
Hiếm khi được tự mình đi thưởng thức cảnh vật, từ khi vào cung thì dường như không được ngắm cảnh vật, tâm tình của Liễu Yển Húc được thả lỏng, không biết khoảng cách thời gian lần trước mình được thoải mái không lo lắng điều gì, đã là bao lâu rồi?
Liễu Yển Húc không muốn đếm, cho dù là lừa gạt bản thân, cũng tạm thời xem như mình đang ở trong giấc mộng phù du đi.
Nhưng Liễu Yển Húc không ngờ là, ở giữa giấc mộng phù du này, quả thật là ở giữa …
Sau bữa cơm tối, nhìn thấy Mộ Dung Hoài Tần sắc mặt nén giận lạnh lùng đi đến, Liễu Yển Húc biết, giấc mộng của mình lúc này, đã thức tỉnh rồi …
Liễu Yển Húc mỉm cười nhìn Mộ Dung Hoài Tần phẩy tay kêu mọi người lui xuống, người đó là quân chủ của đế quốc, nhưng cũng là cơn ác mộng lớn nhất đời mình!
“Hoàng thượng giá đáo, vi thần không nghênh tiếp từ xa, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
Miệng Liễu Yển Húc vẫn dùng những từ cung kính không ai bì được, giống như trước đây đã ngày đêm gặp nhau nhiều như vậy, nhưng vẫn không có nửa phần rung động.
Thậm chí khi nhìn người đang tiến gần đến thì cũng chỉ dùng ánh mắt sắc bén để né đi đôi mắt kia, dường như con người làm bằng ngọc kia cũng không quan trọng bằng tách trà ngọc bích ấm áp trong tay mình.
So với Liễu Yển Húc khí định thần nhàn, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-mang-mang/1844818/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.