“Húc, ngươi ….”
Lúc này hai người đã ngồi ở giữa hai bên bàn, ngoài cửa sổ vẫn là một mảng màu đen. Liễu Yển Húc sau khi xuống giường thì một lời cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn ánh nến trên bàn không ngừng bập bùng.
Ánh mắt từ ngoài cửa sổ thu về, Mộ Dung Hoài Tần nhìn ánh nến phản chiếu hình bóng gương mặt của Liễu Yển Húc, từ từ mở miệng.
“Nghe rõ lời ta vừa nói không? “
Trầm mặc một hồi lâu, Mộ Dung Hoài Tần cũng không nóng lòng bắt hắn trả lời, chỉ là không hề nhúc nhích mà nhìn hắn, dường như tham lam muốn đem tất cả những đường nét của hắn thu vào trong mắt.
Liễu Yển Húc cuối cùng cũng từ trong ánh nến bập bùng mà ngước mắt lên, nhưng vẫn không nhìn vào người đang tập trung nhìn hắn, ánh mắt tuy trống rỗng, nhưng có một thần thái kiên định.
“Nghe rõ rồi.”
Mộ Dung Hoài Tần mừng rỡ trong lòng, nếu Húc đã hiểu tâm ý của hắn, vậy họ tất nhiên có thể …
“Nhưng, vậy thì sao chứ?”
Nụ cười vừa hiện ra trên môi liền ngưng đọng lại, Mộ Dung Hoài Tần ngờ vực nhìn Liễu Yển Húc, dường như nghe không rõ lời nói vừa nãy của hắn.
“Húc …”
“Ta đã biết ngươi yêu ta, nhưng … vậy thì sao chứ? “
Liễu Yển Húc cuối cùng cũng đã xoay mặt qua, chỉ là, thần tình trên gương mặt đó khiến Mộ Dung Hoài Tần cười không nổi nữa, vẻ vui mừng trên mặt thu lại, Mộ Dung Hoài Tần bình tĩnh hỏi hắn.
“Là ý gì? “
Mép miệng cong lên một đường cong quỷ dị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-mang-mang/1844815/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.