Đến khi Liễu Yển Húc tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Mơ màng mở mắt ra, một trận đau đớn từ chỗ ngượng ngùng nhất truyền đến, tứ chi như bị người ta hung hãn tàn phá, cả người bủn rủn.
Cơ thể vốn không có sức lực nằm liệt trên giường muốn động cũng không động được, chuyển động mắt, đập vào mắt là bức màn bàn vân kim long trên đỉnh đầu, dương nanh múa vuốt, bá khí nhất hiển vô ngờ.
Đây là … trong cung??
Lại quay đầu, ngoài điện một đám cung nữ thái giám đang làm những công việc thường ngày, bên giường lại có hai vị thái giám đang đứng thẳng quay lưng về phía mình, có lẽ còn chưa phát hiện ra mình đã tỉnh lại.
Ánh mặt trời ấm áp từ bốn phía cửa sổ chiếu vào, làm mặt đất ánh lên một màu vàng, khiến cho cung điện nghiêm trang cũng nhiễm một tầng ánh sáng ấm áp, bởi vậy không chút khó khăn, cũng nhìn ra được thời tiết bên ngoài rất tốt.
Nhưng tất cả những thứ này trong mắt Liễu Yển Húc, cũng không khác gì so với dông tố.
Tâm đã chết, đẹp hay xấu? Có gì khác biệt?
Tâm tình khổ sở vô lực lại lần nữa nổi lên, để dung mạo tiều tuỵ lại càng thêm nồng đậm sự u uất.
Xem ra, là người đó đã đem mình vào cung đây, vậy mục đích của người đó là gì? Là muốn tại chỗ này tiếp tục hành hạ mình? Sấm nhi đâu? Thanh Ngưng đâu? Người đó đã làm gì hai người họ rồi?
Vừa nghĩ đến tình cảm chân thành của thê tử và nhi tử, Liễu Yển Húc không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-mang-mang/108369/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.