Nhìn hoàng đế thần sắc bất định, Liễu Yển Húc toàn thân run rẩy, Mộ Dung Hoài Tần hỉ nộ vô thường, ai biết được một khi không cẩn thận, hắn sẽ đối đãi với mình ra sao? Kỳ thực nếu chỉ có một mình mình, trời cao biển rộng đâu mà không đi được, hà khổ gì phải chịu sự khống chế của hắn, phải khuất phục hầu hạ dưới khố của hắn! Nhưng … vừa nghĩ đến gương mặt của thê tử và Sấm nhi, ý nghĩ lúc nãy của Liễu Yển Húc liền tiêu tán vô ảnh vô tông, hắn không quan tâm sự sống chết của bản thân, nhưng, không thể không quan tâm sinh mạng hai người quan trọng nhất của hắn.
Ý nghĩ hổn loạn bị một câu nói từ trên đầu truyền xuống làm cắt ngang.
“Thư phòng ở đâu?”
“Ơ?.”
Liễu Yển Húc nhìn mặt hoàng đế mà nói ra câu không hiểu, thư phòng, sao đột nhiên lại nhắc đến chỗ đó???.
“Liễu thượng thư phải chăng còn muốn trẫm nhắc lại?”
Đôi mắt phượng nhíu lại, lộ ra khí thế muốn đóng băng trái tim người ta.
“Không dám, vi thần dẫn dường cho hoàng thượng.”
Cúi đầu đứng lên, tuy không biết Mộ Dung Hoài Tần đang chơi trò gì, nhưng cứ nghe lời thì sẽ không sao đâu, có lẽ gọi mình đến thư phòng để thương nghị công sự??
Nghĩ ngợi lung tung, Liễu Yển Húc đưa người ở phía sau Mộ Dung Hoài Tần dáng vẻ ung dung như đang ở trong cung đến trước cửa thư phòng, cung kính làm một lễ với người phía sau.
“Mời …”
Mộ Dung Hoài Tần cũng không khách sáo, lắc đầu đi vào trong thư phòng.
Trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-mang-mang/108365/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.