Triển Hoài Xuân miệng đắng lưỡi khô.
Tiểu ni cô chỉ mới lộ ra nửa bờ vai mịn màng, ngọn lửa tối qua không thể bùng cháy trong cơ thể hắn liền bùng phát, thiêu nóng hừng hực, nóng đến độ hắn quên cả việc lảng tránh, cũng nóng đến độ khiến hắn không nháy mắt nhìn chằm chằm nàng, tựa như nàng chính là nguồn nước có thể dập tắt lửa nóng trong người hắn.
Cuộc sống trong am ni cô đại khái là tương đối kham khổ, tiết trời đầu tháng ba còn có chút lạnh, tiểu ni cô lại chỉ khoác một tấm ni cô bào bên ngoài, ni cô bào rơi xuống, bên trong chỉ còn lại một lớp đồ lót màu trắng còn bảy phần mới. Áo lót lỏng loẹt được cột trên người nàng, phía trước coi như được che kín, phía sau chỉ có một sợi dây mảnh thắt lại ngang lưng, căn bản không thể che khuất tấm lưng ngọc bạch của nàng.
Nhìn A Du khoác ni cô bào lên lùm cây bên cạnh, gáy ngọc lưng tuyết cánh tay thon dài triệt để lộ ra, còn có vòng eo nhỏ mảnh mai chỉ dùng một bàn tay cũng có thể nắm hết, cổ họng Triển Hoài Xuân như bỏng phải lửa, cặp mắt tự động lia từ eo nhỏ xuống dưới, chạm phải chính là quần lót chỉ dài tới đầu gối nàng, xuống chút nữa là hai cặp chân nhỏ mảnh khảnh trắng ngà như ẩn như hiện trong bụi cỏ xanh, thật là mê người khó mà hình dung được.
Hô hấp của Triển Hoài Xuân dồn dập, hắn sợ nếu cứ tiếp tục nhìn thì sẽ không kiềm được mà làm ra chuyện ngay cả súc vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/74387/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.