Sau giây phút xấu hổ ngắn ngủi, Triển Hoài Xuân đuổi A Du ra ngoài.
A Du cầu còn không được, vị nữ thí chủ này hỉ nộ vô thường, nàng ước gì cách xa nàng ấy một chút.
Tiểu ni cô đi rồi, Triển Hoài Xuân oai mình nằm trên giường, nằm nằm nhịn không được giơ tay lên sờ ngực. Không thể không nói, Tiêu Nhân chưng hai cái bánh bao này xác thực khá lớn, tay hắn lớn thế mà cũng nắm không hết, tiểu ni cô đột nhiên đụng tới nhất định sẽ giật mình, cái của nàng sợ là...
Triển Hoài Xuân thử hồi tưởng ngực của tiểu ni cô, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, thẳng đến hắn giật mình hồi tỉnh. Hắn nghĩ cái ấy làm gì?
Ảo não xoa xoa trán, Triển Hoài Xuân nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Bên trong yên tĩnh, A Du len lén nhìn trộm vài lần, thấy Triển Hoài Xuân ngủ ngon lành, lặng lẽ đi ra ngoài tìm Tĩnh Từ nói về chuyện thêm đồ ăn. Chút yêu cầu ấy đương nhiên Tĩnh Từ sẽ đáp ứng, thuận tiện hỏi quá trình ở chung của A Du và Triển Hoài Xuân, biết Triển Hoài Xuân không có ép buộc A Du, bà ta liền yên tâm.
Từ phòng Tĩnh Từ đi ra, A Du lại đi tìm sư phụ Thanh Thơ nói chuyện, nghe căn dặn một tí liền quay về khách phòng.
Triển Hoài Xuân ngủ một giấc đến hoàng hôn, khi tỉnh lại, mót quá muốn đi tiểu.
Hắn lượn lờ trong, ngoài phòng một vòng, hỏi A Du: Cái bô ở đâu? Sát vách?"""
A Du buông châm tuyến, mờ mịt không hiểu nhìn hắn: "Cái bô là gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/74380/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.