A Du bê tấm chăn mới quay lại, Triển Hoài Xuân bảo nàng giao chăn cho Tiêu Nhân ôm, kêu nàng trước tiên lau sạch giường từ trên xuống dưới một lần rồi mới trải giường chiếu. Đương nhiên, hắn chỉ động vài ngón tay, nói là Tiêu Nhân thay hắn nói. Hai người phối hợp nói xong, thấy A Du đứng ngơ ngác ở đằng kia, bộ mặt như không giải thích được lại tựa như mê man, Triển Hoài Xuân cười nhạt, giơ tay thò vào trong tay áo, muốn đưa cho nàng chút tiền sai vặt.
Kết quả tay còn chưa đụng tới tay áo thì đã để xuống, bởi vì hắn đã nhớ ra, hắn lần này không mang theo xu nào, ngoại trừ vài món trang sức trên đầu, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Triển gia Nhị thiếu gia chưa từng nghèo nàn như vậy, ai bảo hắn đánh cuộc thua, mà Tiêu Nhân lại đúng là cái người có thể tùy tiện đưa ra những yêu cầu xấu xa làm chi? Đè xuống cơn cáu giận trong lòng, Triển Hoài Xuân nhìn Tiêu Nhân rồi chỉa chỉa A Du, xoay người đi tới trước cửa sổ.
Tiêu Nhân rất sung sướng lấy ra một thỏi bạc vụn, quơ quơ với A Du, rất là bất đắc dĩ nói: “Nương tử tôi thích sạch sẽ, tiểu sư phụ hãy rộng lòng hơn. Khối bạc này tôi cố ý đưa cho cô, coi như cám ơn cô thay tôi chiếu cố nương tử, cô hãy cất lấy, đừng nói với người ngoài.” Loại vật như bạc này, để ở đâu cũng là ngòi dẫn hại mạng, cho dù là một đám hòa thượng, ni cô tự xưng khám phá hồng trần, hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/74377/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.