Triển Hoài Xuân đi, Thường Thanh viên bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
A Du vốn cho rằng mình sẽ không quen, nhưng qua hai ngày liền pháthiện việc Triển Hoài Xuân có hay không có ở nhà cũng không có gì khácbiệt. Hắn không đi kinh thành thì ban ngày ở nhà cũng không nhiều, haingười cũng chỉ cùng nhau ăn cơm, nàng sớm tối hầu hạ hắn, những thờigian còn lại nàng đều trải qua một mình. Bây giờ hắn đi, thì nàng dùngcơm với Đan Quế Đan Hà, cười cười nói nói mà lại càng náo nhiệt.
Cuối tháng Đan Quế Đan Hà được nghỉ một ngày, sáng sớm đã ra ngoài,tới tận lúc hoàng hôn mới trở lại. Trông Đan Hà hình như có vẻ khôngvui, A Du muốn hỏi một chút nhưng lại bị Đan Quế dùng ánh mắt khuyêncan, sau đó Đan Quế lấy khoai lang mà nàng mang từ nhà đến phân cho haingười. Khoai lang vào mùa đông rất khô cứng, căn bản là không thể nàonhai nổi, thừa dịp trong nhà có đang chưng bánh nên các nàng thuận tiệnchưng luôn khoai lang cho mềm để ăn.
“A Du, không phải lần trước cô bảo muốn xỏ lỗ tai sao? Lần này tôimang đầy đủ dụng cụ đến rồi, bây giờ trời tối không tiện làm, ngày maitôi giúp cô xỏ nhé?” Đan Quế không ăn, chỉ lấy từ trong bọc ra một xấpkhăn, bày ra trước mặt A Du.
Bên trong có một chiếc lọ nhỏ, đựng rượu hoa tiêu. Có cây kim được xỏ sẵn chỉ đỏ, có hai hạt đậu nhỏ, còn có mấy cây tảo gai nho nhỏ. Đan Quế vươn tay giới thiệu từng thứ một, sau cùng tràn trề lòng tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/2364875/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.