A Du có ngốc cũng không ngốc đến mức xuống núi tìm người đánh rơi chiếc khăn.
Nhìn nam nhân nằm quay lưng về phía mình, A Du cầm khăn đi ra. Nếu là khăn của người khác đánh rơi, nàng chắc chắn sẽ không dùng, nàng sẽ giữ dùm đối phương, ngày sau có lẽ sẽ có cơ hội trả lại cho vị cô nương kia, dù cho không gặp được, A Du cũng sẽ không dùng. Nàng cũng không thiếu khăn, dùng khăn của người khác thì rất kỳ cục.
Về đến phòng, A Du lập tức đóng cửa lại, ôm hai túi bánh ngọt ngồi lên giường, mở từng cái ra. Lại thấy oản đậu hoàng vàng óng gần như trong suốt, xen lẫn với nó là bánh khoai tím mứt táo, A Du thèm đến ứa nước miếng. Ở trước mặt thí chủ nàng phải khắc chế, hôm nay chỉ có một mình ở trong phòng, A Du cũng không nhịn nữa, cầm một miếng bánh khoai tím mứt táo bỏ vào miệng, lòng thấy rất mỹ mãn.
Ngon quá.
A Du cho thêm một miếng oản đậu hoàng vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ. Thật ra thí chủ đối với nàng cũng rất tốt, chỉ cần sau này thí chủ không ép nàng phá giới, nàng vẫn nguyện ý hầu hạ hắn. Từ khi hầu hạ thí chủ, nàng gặp được rất nhiều thứ mới mẻ, có váy đỏ xinh đẹp, có ngọc bội trong suốt lóng lánh, có bạc trắng, vàng, thanh ngọc cao. . .
Suy nghĩ miên man, A Du ăn thêm vài miếng, sau đó cất vào trong hộc tủ, giữ lại từ từ ăn.
Bên kia Triển Hoài Xuân cũng không tức giận lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/2364842/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.