Trong giây phút cửa khách phòng đóng lại, nước mắt Minh An liền rơi xuống.
Nàng rất muốn hỏi vì sao đối phương lại đối với nàng như thế, cũng muốn chạy trở về phòng khóc lớn một trận, nhưng không thể, nàng còn phải thu dọn đồ đạc.
Trước khách phòng là một đống hỗn độn, nàng phải nhặt đũa, các mảnh vỡ, rồi còn phải quét nước cháo vươn vãi đầy đất. Minh An cúi đầu thu dọn, nhưng lòng lại mơ hồ một hy vọng xa vời rằng người trong phòng sẽ đi ra trấn an nàng một câu, nhưng nàng đã thu dọn xong hết cả mà bên trong vẫn không có động tĩnh.
Minh An thất hồn lạc phách trở về phòng, nằm trên giường trằn trọc.
Ngay cả cơm mà người nọ cũng không muốn cùng ăn với nàng, rốt cuộc A Du làm hắn giận nên hắn giận lây sang nàng, hay là hắn thực sự chướng mắt nàng?
Nếu như là vế sau, sợ rằng nàng chủ động tặng mình, đối phương cũng sẽ không muốn?
Thế nhưng, người đàn ông này là người tốt nhất nàng từng gặp, dù thế nào nàng cũng phải thử một lần, nói không chừng tương lai sẽ có chuyển cơ.
Nàng không muốn lưu lạc giống như Minh Dung Minh Hoa, nàng sẽ không từ bỏ.
Mà ở khách phòng, Triển Hoài Xuân cũng ngủ không yên.
Hắn bỏ hai bữa cơm, bụng đã sớm đói lã, trong hộc tủ có chứa thịt khô và những đồ ăn vặt linh tinh mà hôm trước hắn mua, nhưng hắn vẫn không muốn ăn, trong đầu cứ ánh lên thân ảnh tiểu ni cô tập tễnh đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/2364835/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.