Khuôn mặt nhỏ của cô bị khăn quàng cổ ép đến càng thêm tròn tròn, như là ánh hồng mai nở rộ vào mùa đông, xinh đẹp lại diễm lệ.
Yết hầu Lăng Nghị lăn lộn, thấy nhóm trưởng bối đã nói chuyện xong, họ đang chuẩn bị rời đi, anh nói: "Đưa bọn anh ra cửa được không?"
Phó Lê gật đầu, cô đi theo bọn họ ra cửa.
Nam Thừa Chí và Bạch Vi đều có công việc gấp, sau khi rời khỏi Phó gia thì phải lên trấn ngồi xe trở về huyện, Phó Lê một đường đưa họ tới cửa thôn.
Trước khi đi, Bạch Vi kéo tay Phó Lê cười nói: “Gọi mo nghe xem nào?”
Phó Lê đỏ mặt, nhìn ánh mắt lộ ra hứng thú của Lăng Nghị, cô nhút nhát sợ sệt kêu lên: "Mợ” Cô lại nhìn về Nam Thừa Chí bên cạnh nói: "Cậu."
Hai người vui mừng đáp, Bạch Vi vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Sau phải con phải sống thật tốt với Lăng Nghị, có thời gian thì đến huyện chơi, nếu nó làm sai chuyện gì thì nói cho mợ biết, mợ giúp con xử lý nó."
Khó có lúc cảm nhận được sự dịu dàng của trưởng bối, mũi Phó Lê có chút nghẹn, cô gật đầu đồng ý.
Bạch Vi thấy cô ngoan như thế, bà nhớ tới tính cách lạnh lùng của Lăng Nghị, bà không khỏi cảm thấy lo lắng... Lăng Nghị thực sự có thể yêu thương vợ nó thật tốt sao? Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy đừng bị nó làm hỏng đấy.
Bạch Vi nghĩ nghĩ, bà nhịn xuống rồi kéo Lăng Nghị đến một bên mà cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh-2/3728219/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.