Phó Lê liếc nhìn bếp, khóa cửa nhà bếp còn ở kia.
Cô đi qua cầm lấy, sau đó quơ quơ trước mặt Phó Quý: "Cha, con không gả."
Vẻ mặt thím Lưu cứng lại, không phải vừa nãy còn khen cháu bà sao, sao lại không gả chứ?
Phó Quy ngượng ngùng, nhớ tới cái khóa bị vứt đi kia, ông không dám nói nữa.
Phó Lê quay đầu nhìn ba người, giọng nói mềm mại lại chân thành và đáng tin: "Xin lỗi hai thím, cha con không nói với con chuyện mọi người tới xem mắt, con cũng không biết có cuộc hôn nhân này, chuyện kết hôn... Con không gả, mọi người trở về đi."
Sắc mặt Lưu Kiến Ninh trắng bệch, hắn vội vàng nói: "Tôi... Tôi làm thợ mộc thu nhập không tệ, ở trên thị trấn cũng mở được một cái cửa hàng, một tháng tôi có thể kiếm một trăm đồng tiền, tôi có thể nuôi em, em gả cho tôi không cần trồng trọt, cũng không cần phải xuống ruộng làm việc..."
Phó Lê lắc đầu từ chối: "Xin lỗi...
Lưu Kiến Ninh còn muốn nói nữa, nhưng hắn đã bị thím nhà mình giữ chặt, ánh mắt thím Lưu độc ác nhìn chằm chằm Phó Lê: "Cô gái, cháu đã có người trong lòng rồi à?"
Phó Lê giật mình.
Thím Lưu hiểu rõ, bà cũng không phải chưa từng trải qua tuổi trẻ, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Phó Lê, bà liên biết cô đã có người trong lòng.
Bà hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Xung quanh Lý Gia Ao này, muốn tìm một nhà tốt như nhà Kiến Ninh cũng không có, mặc kệ cô muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh-2/3728196/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.