Hư Niên khiếp sợ không thôi, hắn nhanh chóng bế Nhan Táo Nhi ra khỏi khu rừng sương mù, trước khi biến mất bọn họ cùng có hơi thở tương đồng.
Một sơn cốc cách đó khoảng trăm dặm, bốn phía có nham thạch cao ngất vây quanh, cho dù có người đi qua cũng sẽ không thể phát hiện, ở giữa có một con sông xỏ xuyên ra thế giới khác.
Hư Niên ôm Nhan Táo Nhi rơi xuống đất, nhìn người trong ngực không ngừng rên rỉ kêu đau đớn, đôi lông mày của hắn hơi hơi nhíu lại. Thật không yên phận!
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược chữa bệnh nhét vào miệng Nhan Táo Nhi nâng cằm để nàng nuốt nó xuống. Sau đó, đem Nhan Táo Nhi đang đau đớn ném xuống sông.
Đúng vậy, Hư Niên vừa thấy nàng có dấu hiệu khôi phục lập tức đem nàng ném đi!
"Phanh" Một tiếng bắn từ dưới nước vang lên, một chút nước dính vào quần áo của Hư Niên, chỉ thấy hắn ra vẻ ghét bỏ phủi phủi quần áo cho khô. Rồi sau đó thanh thản đứng bên bờ sông nhìn Nhan Táo Nhi vẫn đang trong tình trạng tử thi.
"Phốc phốc phốc" Một đống bọt nước lớn dâng lên, Nhan Táo Nhi rốt cuộc cũng có phản ứng. Lật ngược thân thể nằm ngửa trên mặt sông, toàn thân không còn đau đớn nhưng thay thế nó là thân thể toàn thân nóng rực khiến nàng phải tìm kiếm thứ có thể làm giảm nhiệt độ cơ thể.
Quần áo bị phá tan tác, rơi rớt xuống dưới, đầu óc vô dụng cũng huỷ đi đai lưng bảo vệ thân hình. Thân thể cơ hồ trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-ta-y/30469/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.