Sau khi lên phòng xe, Bạch Liêm liền nắm tay Nguyễn Lương đang mơ màng sắp ngủ, đi xuyên qua phòng ngủ của người khác, tới phòng xe cuối cùng, đơn độc cách ra một cái phòng đơn nhỏ. Sau khi hai người tiến vào, Bạch Liêm nhanh chóng đem cửa khóa trái.
Nguyễn Lương vừa thấy giường liền không có xương cốt, nằm gục ở trên giường, lôi kéo cái chăn màu trắng muốn đắp lên người, một bên cọ chân vào nhau đem giày cởi ra.
Tuy rằng hắn không chán ghét nữ nhân này nằm ngủ trên giường hắn, nhưng quần áo này dính nhiều mùi hôi, không khỏi có chút quá bẩn. Bạch Liêm tay mắt lanh lẹ mà trước khi Nguyễn Lương chưa đắp chăn, đem cô túm lên, tay chân lanh lẹ giúp cô cởi áo thun sam mỏng màu đen.
Quần cũng có chút dơ, lúc ngủ quần bó sát người bất lợi cho máu tuần hoàn, vì tốt cho cô, quần jean màu lam cũng bị cởi ra.
Trong sách y học ghi, nữ nhân mặc nội y khi ngủ rất dễ sẽ bị ung thư vú, vì tốt cho cô, bra màu đen cũng bị cởi ra.
Vì thế, với mấy cái ý nghĩ Bạch Liêm, toàn thân Nguyễn Lương chỉ còn quần lót trên người. Vú đáng yêu dường như bởi vì không khí ban đêm lạnh, một trận lạnh run, nổi lên một tầng da gà.
Lúc lạnh nên làm một chút vận động ma sát tạo nhiệt. Bác sĩ Bạch mở ra hộp dụng cụ được kéo ra từ dưới giường. Dao phẩu thuật được sắp thành hành chỉnh tề, ống nghe bệnh, nhiệt kế, còn có các loại thuốc phức tạp. Cầm lấy áp mạch mang ( cầm máu mang). Ừ, lực đàn hồi còn tốt.
Nguyễn Lương một trận hít thở không thông bị bắt thanh tỉnh, nửa đôi mắt vừa mở liền thấy đến trước mắt cảnh tượng, lập tức cả người đều lên tinh thần.
Ai có thể nói cho cô vì sao "tiểu bạch liêm" ở trong miệng cô, hắn còn bày ra một bộ biểu tình ghét bỏ là chuyện thế nào. Đại khái bởi vì Bạch Liêm là bác sĩ, tuy rằng ở mạt thế, côn th*t caue hắn cũng không có hương vị gì, có thể thấy ngày thường rất chú ý vệ sinh.
Bạch Liêm thấy Nguyễn Lương tỉnh, xuyên qua mắt kính nhìn nàng, nhàn nhạt ấn cô đầu.
"Tỉnh, liền tiếp tục đi."
"Ô ô ô......"
Theo lý, hẳn ngữ khí này sẽ làm Nguyễn Lương kháng cự, dù sao ở thế giới này bọn họ cũng mới vừa gặp mặt, tốc độ này cod chút quá nhanh.
Muốn đẩy hắn, mới phát hiện chính mình tay bị trói ở sau người, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ gối trên giường, ăn nghiệt căn trước mắt. "Cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, cuối buổi liền xong, nếu muốn chạy......"
Còn chưa dứt lời nhưng Nguyễn Lương cũng hiểu được đây là trắng trợn táo bạo uy hiếp. Cô cũng không có biện pháp phản kháng đấu tranh.
Quả nhiên, mạch thượng nhân như ngọc (1),công tử thế vô song (2),loại phẩm chất tốt đẹp này không thể xuất hiện trên người nam nhân này.
Nguyễn Lương ngoan ngoãn liếm hút hạ thân làm Bạch Liêm một trận sảng khoái, cùng vừa rồi chính mình động hoàn toàn không giống nhau.
"Ngô, thật thoải mái. Thấy cô, dương v*t liền vẫn luôn đau, có thích dương v*t của tôi không, nhìn nó to không."
Cái Bạch Liên giả này thật không biết xấu hổ, Nguyễn Lương lắc đầu tỏ vẻ kháng nghị. Bạch Liêm một tay ấn đầu cô, một tay xoa vú cô.
"Tôi biết cô thích, ừ...... Thích liền ăn nhiều một chút, tinh hoàn phía dưới cũng muốn được liếm liếm."
Nhẫn nhục chịu đựng, Nguyễn Lương lại một lần quỳ gối dưới côn th*t nam nhân nàt, nhận mệnh mồm to hút thịt trụ trong miệng, từ trên xuống dưới liếm một lần, đem hai cái đại trứng từng cái đặt ở trong miệng làm để đầu lưỡi liếm láp một phen, rồi sau đó đầu lưỡi ở trên quy đầu cố ý toát hút, dường như muốn đem tinh dịch bên trong một hơi hút ra tới, làm Bạch Liêm eo tê rần thiếu chút nữa liền bắn ra.
"Nữ nhân này, cô muốn cho tôi sớm tiết sao?" Lúc này mới hơn mười phút liền bắn, hắn không thể chịu rằng năng lực của mình không được.
Vì phòng ngừa bị Nguyễn Lương hút liền lập tức bắn, không cho cô tùy ý lộn xộn, dương v*t đối với miệng nhỏ thơm ngọt của cô bắt đầu nhanh lên, khó có khi hắn muốn cùng một nữ nhân làm loại sự tình này, hắn phải tìm kiếm xem trên người nữ nhân này có mê hồn dược gì hay không.
Nguyễn Lương bị côn th*t chọc khó chịu, trợn trắng mắt, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, thật sự muốn băm hắn. Cái gáy bị hai tay của hắn giữ chặt, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm. Sau khi mạnh mẽ ra ra vào vào mấy chục hạ cái, liền bắn ra hơn mười cổ nùng tinh vào miệng cô.
"Khụ khụ khụ......"
Nguyễn Lương bị sặc, vừa vặn Bạch Liêm còn rất đắc ý nói cho nàng.
"Tinh dịch của tôi rất bổ, người khác muốn cũng không có. Nếu về sau không có tôi ở bên, cô cũng không cần lo lắng bị tang thi nuốt."
Vừa định nói hắn tự kỷ, sau khi nghe được lời nói, đại não Nguyễn Lương kịp thời khôi phục vận chuyển. Nếu lý giải của cô không sai thì tinh dịch Bạch Liên chính là virus giải dược. Nếu vậy, vô luận là ai chỉ cần ăn một lần cái kia của hắn, liền không cần lo lắng bị tang thi tấn công.
Trong đầu chợt lóe một đống nam nữ già trẻ đuổi theo Bạch Liêm muốn ăn hắn côn th*t cảnh tượng, trong lòng một trận lạnh lẽo, vẫn nên một mình cô ăn là tốt nhất. Hừ, cô cũng không thích ăn.
Buổi tối này, Bạch Liêm ôm Nguyễn Lương trần truồng ngủ một giấc ngon lành. Nguyễn Lương liền không may mắn như vậy, một bên ngực bị bắt lấy không nói, cự vật nóng bóng luôn chống cái mông làm cô khó chịu.
- ----
(1,2): “Mạch thượng nhân như ngọc” ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; “Quân tử thế vô song” ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai. Hai câu ghép với nhau mang nghĩa “cặp đôi trai tài gái sắc”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]