Tôi đưa chai nước hoa cho nhân viên, Phương Tiểu Thanh cũng tùy ý chọn thêm một chai nước hoa nam nữa. Trong lúc đợi người đàn ông kia thanh toán, Phương Tiểu Thanh bỗng ghé sát tai tôi, cười nói:
- Nói cho em nghe một bí mật nhưng em đừng bảo với anh Quân là chị khai nhé.
Tôi nghiêng đầu tránh né sự gần gũi của Tiểu Thanh, nghi hoặc nhìn cô ấy. Phương Tiểu Thanh thấy thế thì kéo tôi gần lại như sợ người đàn ông kia và mọi người trong cửa hàng nghe được:
- Thật ra giữa chị và anh Quân không hề xảy ra chuyện gì đâu, em đừng hiểu lầm chị nữa nhé. Chị là bị chồng em ép đến nhà diễn kịch để chọc em thôi. Thật đấy.
Ngày trước thì tôi chẳng buồn quan tâm đến Quân và người con gái khác có quan hệ gì đâu. Nhưng nay đã khác rồi, vì vậy mà nãy giờ tôi có chút để bụng chuyện cũ với Tiểu Thanh, lúc này nghe cô ấy giải thích trong lòng không khỏi mừng thầm, cơ mà ngoài mặt vẫn tỉnh bơ nói:
- Chuyện của cô và Hứa Thành Quân, tôi không muốn nghe.
- Ơ… Thế em và anh ấy vẫn chưa làm lành à? Giận nhau lâu thế?
Hồi đó đúng hơn là không ưa nhau chứ không phải giận nhau. Chẳng hiểu sao Quân lại nghĩ ra một cách ấu trĩ như vậy, nó chỉ có tác dụng khi lúc đó tôi yêu anh mà thôi.
Tôi không trả lời câu hỏi của Phương Tiểu Thanh, vừa hay người đàn ông kia đã thanh toán xong nên cô ấy cũng theo anh ta ra về, trước khi đi còn bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875776/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.