Trên da thịt, vết thương rất sâu vậy mà anh ta ngoan cố không chịu đến bệnh viện khâu lại. Hôm qua sau khi bị dao rạch một đường trên tay mà vẻ mặt dửng dưng như chẳng hề hấn gì, vẫn hăng say đánh đấm mất hết cả hình tượng Tổng tài bao người ngưỡng mộ.
Tôi với lấy chai nước muối ở tủ đầu giường, bắt đầu đổ lên vết thương của Quân. Anh ta xót nên chân mày nhíu chặt lại, cắn răng cố chịu để không phát ra tiếng kêu. Tôi vừa buồn cười vừa xót ruột thay Quân nên cất tiếng hỏi:
- Đau lắm à?
Ngữ điệu của tôi rất nhỏ nhẹ nhưng anh ta lại cục súc:
- Cô thử là tôi xem có đau không? Hỏi ngớ ngẩn.
- Sao hôm qua anh còn sức đánh nhau hăng lắm mà? Không chịu đến viện khâu vết thương.
- Qua khác nay khác. Vết thương cỏn con không cần khâu, vài ngày là lành.
- Cỏn con gì chứ? Tôi thấy sâu lắm, hay giờ tôi đưa anh đến viện nhé?
- Cô nhiều lời vừa thôi, tập trung băng đi.
Cứng đầu cứng cổ như Quân thì có nói mãi anh ta cũng chẳng nghe nên tôi đành tận tâm băng kín miệng vết thương để tránh nhiễm trùng. Vi An hay tin anh trai bị thương nên sáng sớm đã sang nhà tìm Quân, một mực khuyên anh ta đến bệnh viện. Quân vẫn là chiều lòng em gái, sau một hồi ngoan cố cuối cùng phải nghe theo.
Từ hôm đó thái độ giữa tôi và Quân bắt đầu dịu dần, nếu anh ta không dở chứng thì tôi tuyệt đối không mặt nặng mày nhẹ. Nhưng Julie thì khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875763/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.