Khi tôi tỉnh lại đã là ở bệnh viện, cả người nằm nghiêng một bên, phía sau lưng có chiếc gối mềm để tựa. Vừa mở mắt liền trông thấy Hứa Thành Quân đang ngồi phía dối diện, tựa khuỷ tay lên gối chăm chú nhìn về hướng này, bên cạnh còn có Vi An đang nghịch điện thoại.
Tôi ghét bản mặt Quân nên khẽ nhích người quay đi nhưng vừa mới xê dịch, toàn thân lập tức truyền đến cơn đau rã rời như gãy vụn xương cốt, miệng khẽ bật ra tiếng kêu rất nhỏ.
Nghe có tiếng động, Vi An liền ngẩng đầu lên, thấy tôi đã tỉnh em ấy vội bước đến cạnh giường nắm lấy tay tôi sốt sắng:
- Chị… chị tỉnh rồi. Chị đau ở đâu, nói cho em biết nhé.
- Nước… chị muốn uống nước
- Được. Em lấy nước cho chị.
Chưa đợi Vi An đứng dậy thì Hứa Thành Quân đã cầm một ly nước đầy đưa đến trước tôi. Tôi liếc cũng chẳng buồn có lấy một cái, hoàn toàn coi anh ta như vô hình, không đưa tay lên đỡ mà ngoảnh đầu quay đi.
Giọng Quân trầm thấp lạ thường bảo tôi:
- Uống đi.
- …
- Có tự uống không hay tôi phải rót vào miệng giúp cô?
Vi An quát nhỏ:
- Anh thôi đi, không nói nhỏ nhẹ được thì ra ngoài. Anh không thấy chị ấy đang bị thương à?
- Anh đã gắt gỏng câu nào chưa?
- Nhưng anh thái độ.
- Thái độ chỗ nào?
- Anh còn cãi nữa? Thôi anh ra ngoài đi. Em không thèm tranh luận với anh, càng ngày anh càng xấu tính.
Hứa Thành Quân đặt ly nước vào tay Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875753/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.