Một ngày không mắng chửi tôi thì Hứa Thành Quân sẽ chết tức tưởi hay sao mà ngày nào anh ta cũng như khùng điên. Tôi chán chẳng buồn tiếp lời, nhiều lần lướt qua nhau đã chọn cách im lặng, tránh né để anh ta khỏi ngứa mắt rồi, vậy mà Quân vẫn không cho tôi yên.
Tôi không nói không rằng đi về phòng ngủ của mình, vừa chạm vào tay nắm cửa thì tiếng anh ta vang vọng sau lưng:
- Cô bị câm điếc à?
- …
- Thích gan lì với tôi không?
Tâm trạng tôi khá bực bội nhưng chỉ giữ trong lòng, ngoài mặt vẫn phải bình thản như không có chuyện gì:
- Anh còn muốn thế nào nữa? Những lời anh nói tôi ghim sâu vào đầu hết rồi. Anh yên tâm chưa?
Đột nhiên Hứa Thành Quân siết mạnh cằm tôi, áp sát người tôi dính vào cánh cửa phía sau, đôi mắt sâu đen hun hút của anh ta phát ra những tia u ám. Tôi cố gắng gỡ bàn tay Quân ra nhưng càng cố thì lực càng mạnh đến nỗi tôi có thể hình dung biểu cảm nhăn nhó vì đau trên gương mặt mình lúc này.
- Bỏ ra.
- Lần sau nếu còn giả câm với tôi, tôi đảm bảo sẽ vĩnh viễn biến cô thành người câm.
- Hứa Thành Quân, anh lấy quyền gì hành hạ tôi? Miệng là của tôi, nói hay không cũng là quyền của tôi, anh không có quyền làm chủ con người. A…
Quân bóp mạnh một lực khiến miệng tôi há ra không nói được nữa. Cơn đau làm cho đôi mắt tôi xuất hiện màn sương dày bao phủ, nhanh chóng tích tụ thành giọt, tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875746/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.