"Nếu cô muốn... Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Ừ! Lần đầu tiên có người nói sẽ chịu trách nhiệm với cô. Trái tim vốn lạnh lẽo của Lộc Miên bé nhỏ lại có chút rung động. Xem như cô chọn đúng người, là một người xứng đáng. Nhưng mà... Kiều nữ như cô sao dám đòi hỏi người ta phải chịu trách nhiệm chứ.
"Tôi vui vì anh nói câu đó. Nhưng mà... Tôi không xứng..."
Cả căn phòng ngập tràn trong sự nóng bỏng đến khó chịu. Hai cơ thể hoàn mỹ ở trên giường quấn quýt lấy nhau. Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến cả hai phần nào đó cảm thấy dễ chịu. Lưu Vỹ cúi người hôn cô, từ từ gặm nhấm mùi vị ngọt ngào của đôi môi nhỏ nhắn kia. Lộc Miên nằm bên dưới vòng tay ôm lấy cổ anh. Không khí xung quanh đâu đâu cũng toàn là sự ái muội.
Lưu Vỹ cúi xuống, tham lam hôn lên xương vai xanh quyến rũ, hôn xuống nơi đầy đặn đang không ngừng nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô. Anh hôn đến đâu, cô cảm thấy rùng mình đến đó. Mỗi một nơi anh chạm vào đều giống như có nguồn điện chạy qua khiến cô cứ quằn quại khó chịu.
"Ưm... Nhột..."
"Không thích sao?"
"Không... Nhột lắm..."
"Được! Vậy thì chúng ta làm chuyện chính đi..."
Lưu Vỹ nhìn cô, ánh mắt đầy si mê chiếm đoạt. Hai cánh tay anh tách chân cô ra, thứ vật thể nóng bỏng bên dưới chầm chậm tìm tới nơi tư mật ẩm ướt của cô. Từng chút, từng chút một anh đi vào trong đó, cảm giác ư*t á.t và vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657853/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.