Ngày hôm sau...
Lộc Miên thức dậy với một bầu tâm trạng không ổn chút nào. Cô vừa mở mắt, bàn tay đã vội vàng tìm chiếc điện thoại của mình. Bật máy lên xem, trong lòng cô lại có chút thất vọng. Anh giận cô thật rồi, không còn nhắn tin hay gọi điện gì cho cô nữa. Vậy là... Kết thúc thật rồi sao?
Đôi mắt lấp lánh nhìn lên trần nhà, Lộc Miên thấy có gì đó hơi nhoi nhói nơi tìm. Khoé mắt sao tự dưng lại ươn ướt, cô khóc rồi sao? Tại sao lại khóc?
Nhắm mắt thở dài, tạm gác lại mớ cảm xúc hỗn độn ấy, cô ngồi bật dậy đi vào phòng vệ sinh. Nhìn mình trong gương, Lộc Miên không nhịn được mà lại tự hỏi.
"Thất tình rồi sao?"
Xong rồi lại tự bật cười. Cô điên rồi, điên thật rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khương Tuệ Ái hí hửng đi vào. Vừa nhìn thấy cô liền vui vẻ mà ôm chầm lấy người trước mặt.
"Chị!"
"Hừm... Sao vậy?"
"Có sao đâu!"
"Thôi đi cô hai, mỗi lần cô tìm tới tôi đều là không có chuyện tốt."
"Chị này!"
Tuệ Ái giận dỗi làm nũng với cô. Lộc Miên liền mỉm cười vui vẻ.
"Sao? Có chuyện gì?"
"Dạ! Không có gì. Em tới rủ chị đi shopping."
"Hửm?"
"Chuyện là em mới thấy trên mạng có cửa hàng quần áo rất đẹp ý. Mình đi đi."
"Nhưng mà..."
"Chị đừng có nhưng nữa mà."
Từ bên ngoài cửa, hai bóng người cao lớn đi vào. Mục Thanh Khiêm và Vương Tự Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657831/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.